Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 25+26

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:34:37
Lượt xem: 679

25.

Trong tiểu viện cũng không tính là lớn chật ních thị vệ.

Bọn họ cầm đuốc trên tay, bao vây quanh tôi.

Một thanh đao nằm ngang trên cổ tôi, phản chiếu lại ánh lửa hừng hực.

"Xem ra, ta không trừng phạt nàng, nàng sẽ không biết sợ." Nam Vân Châu bóp chặt cằm Hạ Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, còn dám rời khỏi ta, ta sẽ không tha thứ cho nàng."

Vào thời khắc sinh tử, tôi chợt hiểu ra một đạo lý nhân sinh.

Không nên ôm tâm lý may mắn, nên tránh xa bệnh kiều, trân trọng sinh mệnh.

Nam Vân Châu nhẹ nhàng hất tay ra: "Trảm."

"Không được!" Tiếng hét chói tai của Hạ Nguyệt vang lên.

Tôi nhắm chặt mắt lại, lúc này mới bắt đầu điên cuồng sợ hãi.

Tôi xuyên sách tới đây, theo cách hiểu nào đó cũng là nhân vật chính, tôi sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, tôi tự nói với mình.

Lúc đao rơi xuống, một thanh trường kiếm xé gió mà đến, chắn trước cổ tôi.

Bạch Diệp một tay ôm eo tôi, một tay vung kiếm c.h.é.m giết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt vai hắn, thấy sống mũi cao của Bạch Diệp, đôi môi mỏng hơi mím, thỉnh thoảng có m.á.u đỏ tươi b.ắ.n lên khuôn mặt trắng nõn của hắn.

Hạ Nguyệt ngăn ở trước người Nam Vân Châu, kìm hắn ta lại.

Lúc này, một người áo đen che mặt nhảy xuống từ trên nóc nhà, gia nhập chiến cuộc.

Bạch Diệp nắm được cơ hội, mang theo tôi phi thân bỏ chạy vào trong bóng tối.

26.

Phía sau không ngừng có người đuổi theo, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức lực của Bạch Diệp dần hao hụt.

Sắc trời dần dần sáng lên, chúng tôi đi tới một sườn đồi, hắn nhẹ nhàng lại linh hoạt lách mình vào một sơn động, sau đó dùng cây cối che cửa động lại.

Hắn dựa vào tảng đá ngồi xuống, sau đó vô cùng thuần thục kéo tôi vào trong ngực, xoa xoa đầu tôi, nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi."

"Sao ngươi..." Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Bạch Diệp đã bịt miệng tôi lại, khẽ lắc đầu.

Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên.

Tôi im lặng, không lên tiếng nữa.

Sắc trời dần dần sáng rõ, tôi dựa vào n.g.ự.c Bạch Diệp, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua.

"Đi thôi."

Bạch Diệp đột nhiên nói.

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: "Ngươi còn có thể cầm cố sao? Chúng ta có nên đi tìm Tần thái y hay không?"

"Ta không sao, sẽ có người tới tìm chúng ta." Hắn nở nụ cười: "Nếu ngươi nguyện ý để cho ta ôm, ta còn có thể cầm cự lâu một chút."

Tôi thở dài, vỗ vai: "Nể tình ngươi cứu ta một mạng, nhân nhượng ngươi một lần, dựa vào đi."

Hắn vòng lấy eo tôi từ sau lưng, cằm đặt lên vai tôi: "Ta bảo là ôm cơ mà."

Tư thế thân mật như vậy khiến tim tôi lập tức đập nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2526.html.]

"Tiểu Ngư." Hắn nhẹ giọng gọi tôi: "Câu hỏi lần trước ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

"Vì sao ngươi lại biết ta tên là Bạch Diệp? Vì sao mỗi lần ta nói điều gì, ngươi đều sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn ta? Vì sao thời điểm ta nói trong cung có tai mắt của ta ngươi lại không ngạc nhiên chút nào?"

Nhìn tôi trầm mặc, hắn tiếp tục nói: "Mới đầu, ngươi động thủ động cước với ta, lại có quan hệ không rõ với Nam Vân Châu, ta cho rằng ngươi có mưu đồ, liền chủ động đi cầu hôn, muốn tương kế tựu kế. Nhưng ngươi lại cự tuyệt ta, bây giờ Nam Vân Châu còn muốn g.i.ế.c ngươi, ngươi rốt cục là ai?"

Tôi suy nghĩ hồi lâu, thử thăm dò: "Ngươi có đọc thoại bản không?"

Hắn gật đầu.

Tôi lại hỏi: "Nếu cuộc đời của ngươi đã bị ghi vào thoại bản, mà ta đã nhìn thấy kết cục rồi thì sao?"

Hắn sửng sốt một lúc lâu rồi lắc đầu nói: "Ta không hiểu."

Tôi dứt khoát nói ít mà ý nhiều: "Ta đến từ một thế giới khác, đã từng xem câu chuyện của ngươi."

"Vậy..." Hắn chần chừ một chút: "Ngươi luôn nhìn ta và Giang Thần bằng ánh mắt thương hại, là bởi vì ở kết cục, chúng ta đều thất bại?"

Tôi không dám quay đầu nhìn hắn, cúi đầu trả lời: "Ừ, ngươi là phản diện, nhất định phải bại dưới tay Nam Vân Châu."

"Ta là nhân vật phản diện?"

Tôi dừng lại, không ngờ điều hắn để tâm lại là cái này.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

"Ngươi cướp đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, đương nhiên là nhân vật phản diện rồi." Tôi khuyên nhủ: "Nếu bây giờ ngươi từ bỏ ngôi vị hoàng đế, nói không chừng còn có đường sống."

"Thứ ta muốn không phải là ngôi vị hoàng đế." Bạch Diệp nhẹ nhàng cọ vào mặt ta: "Thứ ta muốn chính là mạng của Nam Vân Châu. Hắn hại phụ mẫu ta c.h.ế.t thảm, hại ta trôi giạt khắp nơi, ăn xin mà sống, hắn cướp đi tất cả những thứ ta vốn nên có, đây là cái giá hắn phải trả."

"Tiểu Ngư." Hắn lại nhẹ giọng gọi ta: "Chẳng lẽ ta không nên báo thù sao? Vì sao ta lại là nhân vật phản diện?"

Tôi thở dài: "Góc nhìn khác nhau thôi."

"Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này sao?"

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tần thái y nói nguyên nhân chúng ta tới đây, có thể là do ngọc Linh Lung."

"Lấy được ngọc rồi ngươi muốn trở về luôn sao?"

"Nếu như có thể trở về, nhất định phải trở về."

Bạch Diệp trầm mặc thật lâu.

"Tiểu Ngư." Hắn đột nhiên ôm lấy mặt ta, nhìn vào mắt ta, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Ngươi... không có chút lưu luyến nào với ta sao?"

Trong sơn động rất tối, chút ít tia nắng mặt trời nhỏ nhoi chiếu vào qua khe hở, tựa hồ toàn bộ lọt vào trong mắt hắn.

Tôi buồn bực gật đầu: "Có."

Thấy nụ cười trên khóe miệng hắn dần dần hiện ra, tôi vội vàng nói: "Nhưng mẹ ta nói, con gái tốt nhất đừng lấy chồng xa."

Ở một thế giới khác, còn có mẹ đang chờ tôi về nhà.

"Cũng đúng." Hắn miễn cưỡng gượng cười: "Tiểu Ngư, thế giới của ngươi như thế nào?"

Nói đến đây, tôi lại thấy hứng thú.

Từ điện thoại di động đến internet.

Từ nhân quyền đến nữ quyền.

Từ thế cục các quốc gia nói đến sự phát triển trong tương lai của quốc gia tôi.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi mới chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...