Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 10+11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:11:57
Lượt xem: 519

10.

Đi bộ suốt một đêm, chúng tôi tìm được một nhà trọ nghỉ chân, ngày hôm sau chọn xong ngựa, chúng tôi liền không từ mà biệt.

Dù sao hắn cũng không tin chúng tôi, chúng tôi cũng chê hắn vướng víu.

Vừa miễn miễn cưỡng cưỡng cưỡi ngựa đi chưa xa lắm, liền thấy Bạch Diệp cách đó không xa thúc ngựa chạy tới.

Nghe thấy động tĩnh, tôi quay đầu lại nhìn.

...

Không khí như đông đặc lại một lần nữa.

Tôi ngẫm nghĩ, do dự vẫy tay với hắn: "Tạm biệt?"

Hắn khẽ cười, gật đầu, xoay người rời đi.

Rất nhanh chóng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

11.

Hai tiếng sau.

Tôi nhìn con ngựa đang lững thững bước đi dưới người: "Sao tôi cứ cảm giác đi như này còn không nhanh bằng chúng ta đi bộ vậy? Tần thái y, anh biết cách cho nó tăng tốc không?”

Tần thái y suy nghĩ một lúc: “Hay cô thử đá nó một cái xem nào?"

Tôi đá đá thử: "Này á?"

"Mạnh thêm chút đi, thôi, để tôi." Anh dứt lời, hung hăng đá một cái vào m.ô.n.g ngựa.

Một giây sau, con ngựa như rất sợ hãi, hí lên một tiếng, mang theo tôi chạy như điên.

Tôi ôm chặt con ngựa, hét lên: "Cứu mạng!"

Dường như bị tôi kích thích, con ngựa chạy càng điên cuồng hơn.

Tần thái y ở phía sau luống cuống tay chân, anh ta thử đá vào con ngựa dưới thân, thấy không có động tĩnh lại dùng sức đá thêm một cái.

Sau đó, tôi nhìn thấy Tần thái y bay thành một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung.

Tôi nuốt nước miếng, cảm giác không thể nào trông cậy được vào anh ta.

Con ngựa chạy như điên, bên tai là tiếng gió phần phật, tôi nhắm chặt mắt, ghìm mạnh dây cương, hi vọng nó sớm bình tĩnh lại.

"Tiểu Ngư?"

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng ngẩng đầu đáp lại: "Tiểu Hà Mễ! Cứu mạng!"

Bạch Diệp đang tựa vào cây nghỉ ngơi, nhìn thấy tôi thê thảm như thế, liền rút kiếm, nhảy lên ngựa.

Rất nhanh, hắn đã thúc ngựa đến bên cạnh tôi: "Đưa tay cho ta."

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi nơm nớp lo sợ vươn tay ta, hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi xuống ngựa, ôm vào lòng.

Chờ tôi lấy lại tinh thần, tôi đã ôm eo hắn, mặt chôn thật sâu trong n.g.ự.c hắn.

Bạch Diệp mặc một bộ trường bào màu đen, lưng thẳng tắp, eo bị tôi ôm cứng ngắc.

Eo nhỏ thì thôi đi, còn vô cùng rắn chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/1011.html.]

Ngựa chậm rãi giảm tốc độ, tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Bạch Diệp, không khỏi nhéo nhéo eo hắn.

Hắn run mạnh lên một cái, tôi giả bộ không nhận ra.

Xúc cảm y như tôi tưởng tượng!

Chẳng trách Sở vương yêu eo nhỏ!

Từ nay trở đi, Vu Tư Miểu tôi cũng yêu eo nhỏ!

"Tiểu Vu, ta tới cứu ngươi!"

Phía sau truyền đến giọng của Tần thái y.

Tôi bám vào vai Bạch Diệp, thò đầu ra nhìn.

"Tiểu Vu!" Tần thái y một tay nắm lấy dây cương, tay còn lại giơ cao, chòm râu tung bay theo gió.

"Đừng gọi hồn gọi quỷ nữa." Bạch Diệp hô.

Hắn ngoảnh mặt đi như thế, tôi mới nhìn thấy mặt hắn đỏ mức nào.

"Tần thúc, ta ở chỗ này." Tôi vẫy tay.

Lúc này, Tần thái y đã đến bên cạnh chúng tôi.

Anh ta sững sờ nhìn thoáng qua tôi đang ôm chặt eo nhỏ của Bạch Diệp, lại nhìn thoáng qua Bạch Diệp cả người cứng ngắc, mặt đỏ bừng, ném cho tôi một ánh mắt "Không hổ là cô".

"He he." Tôi đáp trả anh ta bằng khuôn mặt tươi cười.

Có món hời ngu gì không chiếm.

Tần thái y chắp tay: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp."

Bạch Diệp nhìn thoáng qua Tần thái y, lại cúi đầu nhìn tôi.

Tôi vẫn tỏ vẻ ngây ngốc, giống như không có chuyện gì, ôm eo hắn, đối mặt với hắn.

"Được rồi." Hắn nói.

"Hả?"

Hắn lại nhìn xuống hông: "Có thể buông ra rồi."

"À à, đúng rồi." Lúc này tôi mới thả hắn ra, nhảy xuống ngựa: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp."

"Không cần, các ngươi cũng từng cứu mạng ta." Hắn khẽ gật đầu.

Dường như muốn rời đi, nhưng ánh mắt hắn nhìn chúng tôi lại lộ rõ vẻ chần chờ.

Lúc này tôi đầy bụi đất, tóc bị gió thổi tung, trên người và trên tóc dính đầy lá cây, còn dính cả mấy cái cành cây nhỏ.

Quần Tần thái y bị rách một lỗ to, lộ cả đầu gối, trên mặt đều là bùn đất.

Hai người chúng tôi trông vô cùng tội nghiệp, rất giống hai tên ăn mày.

"Các ngươi không biết cưỡi ngựa?"

Chúng tôi đồng loạt lắc đầu.

Bạch Diệp thở dài một hơi: "Đi nào."

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...