Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên thành hoàng hậu độc ác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:32:15
Lượt xem: 535

 

Khi ta tỉnh dậy, thứ đầu tiên ta nhìn thấy vẫn là bức phù điêu long phượng trình tường. 

 

Thu Sương và Hạ Hà thấy ta thức dậy không thể chờ đợi để nói với ta rằng ta đã mang thai gần hai tháng. 

 

Cho dù không nhìn mặt các nàng, ta cũng có thể nghĩ đến nụ cười thật to trên mặt các nàng. 

 

Mèo không ăn cá

Nhưng ta tuyệt không cười nổi a. 

 

Làm một người thẳng nữ sắt thép, ta ngay cả bạn trai cũng chưa từng nói qua, như thế nào vừa xuyên qua liền mang thai?! 

 

Hơn nữa trình độ y tế thế giới này thấp như vậy, ai có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này ta có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, lúc sinh con mạng nhỏ còn khó giữ được. 

 

Quan trọng hơn là, Thẩm Oánh Oánh lập tức sẽ tiến cung, căn cứ tiểu thuyết tình tiết, nữ chính biết ta mang thai về sau liền không có cho nam chính sắc mặt tốt. 

 

Nam chính vì lấy lòng nàng, cũng không ít lạnh nhạt nữ phụ, cơ hồ có thể nói là chẳng quan tâm. 

 

Lạnh nhạt với ta thế nào cũng không sao, chỉ cần để cho ta hảo hảo làm một con sâu gạo là được. 

 

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. 

 

Ta phải chủ động quan tâm bảo vệ nữ chính một chút, vỗ m.ô.n.g ngựa, mới có thể tiếp tục sống sót.

 

Muốn vuốt m.ô.n.g ngựa nữ chính, quan trọng nhất chính là giữ khoảng cách với nam chính. 

 

Cho nên, khi ta nghe nói Lý Giác cơm tối lại tới Phượng Tảo Cung của ta ăn, nội tâm của ta liền sụp đổ. 

 

Bất quá ta cũng có thể nhân cơ hội này cùng Lý Giác nói rõ ràng hơn một chút, để cho hắn đừng tưởng rằng ta là muốn dựa vào thân phận phụ nữ có thai làm khó dễ nữ chính một chút, sớm bắt đầu đề phòng ta. 

 

Lý Giác hình như rất bận rộn, mãi cho đến khi trên trời đều có sao mới đến. 

 

Nhờ phúc của hắn, ta cũng đói bụng rất lâu. 

 

Lễ giáo phong kiến quả nhiên hại người, dựa vào cái gì hắn không đến, ta không thể ăn cơm? 

 

Thật vất vả đợi được hắn đến, ta vội vàng hành lễ, liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. 

 

Sau khi ta lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan, Lý Giác cũng chậm rãi buông đũa xuống, súc miệng, bắt đầu đem ánh mắt dừng ở trên người ta. 

 

Tuy rằng chỉ cùng hắn ăn qua hai bữa cơm, nhưng bình tĩnh mà xem xét, tư thế của Lý Giác quả thật ưu nhã. 

 

Trùng hợp đặc điểm lớn nhất của ta khi ăn cơm chính là chậm, mặc dù ăn nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có vẻ thô tục. So sánh như vậy, trong lòng ta không khỏi mừng thầm, xem ra một người hiện đại như ta, ở trước mặt cái gọi là "lễ nghi hoàng gia" cũng không thua kém.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng ta nhất thời càng có sức mạnh. 

 

Kẻ thống trị phong kiến ngu xuẩn, dưới ánh sáng của nền văn minh hiện đại run rẩy đi! 

 

Đang lúc ta vẻ mặt anh dũng, thậm chí có chút đắc ý, Lý Giác mở miệng: "Ngự sử đại nhân Trương Chi hôm nay dâng sớ nói về Sở tướng, tham gia nhận hối lộ, bao che cho cấp dưới làm việc xấu, dẫn đến Ngô Anh, một tri phủ Giang Nam năm xưa vì nữ nhi bị cưỡng đoạt, khóc lóc kể lể, chạm trụ mà chết. Hoàng hậu có ý kiến gì không?" 

 

Chờ một chút, Lý Giác nói với ta cái này làm gì?

 

Hắn không hỏi ta chuyện mang thai sao? 

 

Nga, bằng vào ta nhiều năm xem cung đấu kịch kinh nghiệm, ta đã hiểu, hắn đây là đang thăm dò ta a. 

 

Cha của nguyên chủ là Thừa tướng, nguyên chủ lại là hoàng hậu, lúc này nguyên chủ lại có hài tử, khó bảo đảm nguyên chủ không muốn lợi dụng những thứ này để gây chuyện, làm khó nữ chính một chút, thậm chí uy h.i.ế.p hoàng quyền a. 

 

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, ta đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, thẳng thắn trả lời: 

 

"Quốc hữu quốc pháp, nếu chuyện này là thật, bệ hạ xử trí theo luật là được, cần gì tới hỏi ta?"

 

Lý Giác nghe xong, không nói gì, cụp mắt làm như đang trầm tư. 

 

Thừa dịp khoảng trống này, ta lại đánh giá hắn một phen, không khỏi cảm thán, nam chính không hổ là nam chính, lúc không nhìn ngươi, tự có một loại cảm giác cao ngạo, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng không thể thân cận, nhưng khi hắn nhìn ngươi, ngươi lại cảm thấy trong ánh mắt của hắn chứa đựng lôi đình vạn quân, làm cho ngươi không dám nói dối, lại càng không dám qua loa lấy lệ với hắn. 

 

Cái gọi là ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, ta đang thưởng thức sắc đẹp, Lý Giác bỗng nhiên giương mắt, chạm vào ánh mắt của ta. 

 

Ta có chút xấu hổ, chỉ có thể làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, chủ động nói chuyện với hắn: 

 

"Bệ hạ còn có việc gì sao?" 

 

Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn không đi, ta càng xấu hổ, ta cũng không muốn cùng một người xa lạ nằm chung một cái giường a. 

 

Lý Giác đột nhiên nở nụ cười, ôn nhu hỏi ta: "Mang thai, Sở Vũ có gì không khỏe không?" 

 

Mẹ ơi, đây còn là Lý Giác sao? 

 

Người vừa thử ta là hắn sao? 

 

Bất quá nếu hắn hảo hảo cùng ta nói chuyện, ta cũng đại từ đại bi hảo hảo trả lời đi. 

 

“Tạm thời vẫn chưa có cảm giác gì. "

 

Ta đáp. 

 

Lý Giác không có biểu tình gì, còn nói: "Đây là đứa con đầu lòng của ta, không biết là con trai hay con gái." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/chuong-2.html.]

Nói xong, ánh mắt của hắn đột nhiên tập trung trên bụng ta, lại chuyển qua trên mặt ta, vẻ mặt phảng phất có chút yếu ớt. 

 

Mặc dù nguyên chủ không phải chân ái, nhưng hắn hẳn là cũng thích hài tử đi, chẳng lẽ là bởi vì mình không có một tuổi thơ tốt đẹp sao? 

 

Ta nhớ rõ trong sách miêu tả Lý Giác là do một mỹ nhân ngoại quốc tiến cống sinh ra, mỹ nhân này địa vị thấp, chỉ là đồ chơi trong mắt lão hoàng đế, mặc dù sinh hạ hoàng tử cũng vẫn không được coi trọng, khi Lý Giác còn nhỏ đã bệnh chết. 

 

Cho nên Lý Giác cũng sớm nếm được nhân tình ấm lạnh, luyện được bản lĩnh tính kế tốt. 

 

Tuy rằng đây là motip thường thấy nhất trong ngôn tình, nhưng ta vẫn cảm thấy thương hại anh chàng đẹp trai đối diện này, cố ý trêu chọc hắn ta: "Bệ hạ thích nữ hài hay nam hài?"

 

Lý Giác: "Sở Vũ thì sao?" 

 

"Đương nhiên là nữ hài rồi. Từ nhỏ đã ăn mặc xinh đẹp, lớn lên chọn một phò mã tốt, sống cả đời vô ưu vô lo không tốt sao?" 

 

Ta mới không ngốc đâu, nếu ta nói là nam hài, Lý Giác sẽ hoài nghi có phải ta đã sớm có ý định liên hợp với Sở tướng, nắm giữ triều cương, lại bắt nạt nữ chính hay không. 

 

Hơn nữa, ta cũng thật sự hy vọng mình sinh ra là một cô gái. 

 

Dù sao trong sách nói, nữ chính đứa con đầu tiên chính là nam hài, vậy về sau ngôi vị hoàng đế chắc chắn là nam hài này a...... 

 

Chờ một chút, trong sách nguyên chủ không ngừng làm khó dễ nữ chính, còn khiến cho nữ chủ đứa nhỏ không giữ được , cho nên nguyên chủ đứa nhỏ là bị nam chủ tự tay g.i.ế.c chết, không ai biết đứa nhỏ này là nam hài hay là nữ hài a. 

 

Nghĩ đến đây, ta lén nhìn nam chính một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn chằm chằm tôi. 

 

Để giảm bớt sự xấu hổ, ta ngượng ngùng nói: 

 

"Nghe nói, có người mang thai sẽ rất vất vả, không cẩn thận, đứa bé sẽ không còn. Hơn nữa, sinh con cũng rất đau, nếu vận khí không tốt... có thể sẽ chết..." 

 

Ta vừa nói, vừa sợ hãi, không chú ý tới sắc mặt của mình đã càng ngày càng trắng bệch. 

 

Nếu như ta không cẩn thận chọc giận nam chính, vậy kết cục của ta nhất định rất thảm, trong tiểu thuyết miêu tả sinh non đều rất thống khổ, hơn nữa đó cũng là một sinh mệnh a. 

 

Lý Giác đột nhiên đưa tay sờ sờ tóc ta, trong giọng nói mang theo chút an ủi: 

 

"Không có việc gì, nàng cùng hài tử nhất định sẽ bình bình an an." 

 

Ha ha ha ha quá tuyệt vời, nam chính cam đoan, ta chỉ cần không tìm đường chết, cũng không cần vì mạng nhỏ mà rầu rĩ. 

 

Nghĩ tới đây, ta thích từ trong lòng đến, cười đến không thấy mắt

 

Lý Giác hình như cũng cười. 

 

Giờ phút này, cảm giác khoảng cách trên người hắn biến mất, phảng phất không còn là một người xa lạ trong sách, mà là thật sự cùng thân thể này trải qua thời gian ba năm, thậm chí có một đứa bé. 

 

Nếu Lý Giác đã cam đoan, mà ta cũng nhất định sẽ quý trọng mạng nhỏ, không tìm đường c.h.ế.t nữa, vậy giữa hai chúng ta sẽ không cần giương cung bạt kiếm như vậy nữa. 

 

Nghĩ tới đây, ta cả người đều thả lỏng xuống, nghĩ tới trước khi xuyên không tới truy 《 Thanh Bình Nhạc 》, ta không khỏi đối với hoàng đế sống sờ sờ có rất nhiều tò mò. 

 

“Ta có thể hỏi ngươi vài câu không? "

 

“Có thể. "

 

Lý Giác giống như không nghĩ tới ta trực tiếp như vậy, chần chờ một chút, vẫn đáp ứng. 

 

“Làm hoàng đế có mệt không? ".

 

“..... Vẫn Ổn." 

 

"Trên tấu chương của các đại thần sẽ viết cái gì a? Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn tham dự những thứ này." 

 

"Dân tâm sở hướng, luật pháp được mất, địa phương tai họa...... Hậu cung của trẫm.”

 

Nếu nhắc tới hậu cung, ta càng tò mò: 

 

"Vậy Thẩm Oánh Oánh tiến cung về sau, ngươi còn muốn tuyển tú nữ sao?" 

 

"Cái này...... Tuyển tú nữ can hệ đông đảo, không thể vọng hạ khẳng định." 

 

Xem ra hắn cũng không phải toàn tâm toàn ý nha, bình thường nam chính cũng không phải cam nguyện vì nữ chính bỏ qua hậu cung ba ngàn giai nhân nha. 

 

Chờ một chút, bởi vì ta cũng là một phần ba ngàn này, cho nên ta hy vọng hắn vứt bỏ cũng không bao gồm ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. 

 

Ta không suy nghĩ nhiều liền hỏi: "Vậy ngài rất thích Thẩm Oánh Oánh sao?"

 

Hắn đột nhiên không nói gì nữa, nhìn ta thật sâu. 

 

Ta lập tức nhận ra câu hỏi này không nên hỏi. 

 

Hắn đa nghi, nhất định sẽ cảm thấy ta lại đang không biết tự lượng sức mình mà cùng nữ chính so sánh, thậm chí sẽ có ý nghĩ không tốt trong đầu. 

 

Cho nên ta lập tức bắt đầu cười ngượng ngùng, tranh thủ giải thích trước khi hắn mở miệng: 

 

"Ách, ta biết ngươi thích nàng nhất, người khác đều không thể so sánh. Ta cũng sẽ không làm gì nàng, ngươi yên tâm, nàng tiến cung, chính là tỷ muộn ruột khác cha khác mẹ của ta." 

 

Lý Giác tựa hồ rất hài lòng, lại khách sáo với ta hai câu rồi đi. 

 

Ta nằm trên chiếc giường lớn xa hoa này, hít sâu một hơi, âm thầm nhắc nhở mình, nhất định không được làm loại chuyện có thể khiến hắn hoài nghi này nữa. 

 

Ngày mai Thẩm Oánh Oánh sẽ vào cung.

Loading...