Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Con Gái Của Phản Diện - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:44:12
Lượt xem: 285

"Bà nội tuổi đã cao, nhưng rất yêu thương ta."

 

"Thật ra, khi còn nhỏ ta đã từng gặp một cơn ác mộng..."

 

Thẩm Cẩm dừng bước, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

 

Hình như nàng ấy có thể đoán được ta sắp nói gì.

 

Ta khẽ cười: "Mơ thấy Thẩm gia chúng ta có một ngày sụp đổ, tỉnh dậy luôn cảm thấy bất an."

 

"Tỷ tỷ à," Ta giả vờ sợ hãi, cầu xin nàng ấy: "Tỷ có thể bảo vệ ta không, Vân Nhi rất muốn kiêu ngạo như vậy mãi mãi."

 

Thẩm Cẩm ngạc nhiên.

 

Có lẽ là bởi vì những lời này của ta quá mức bất ngờ. 

 

Hoặc có lẽ là dáng vẻ nhu nhược của ta trông quá mức không hợp.

 

Tóm lại, những gì ta muốn nói, nàng ấy rõ ràng đã hiểu.

 

Phụ thân có lẽ thật sự đã già rồi, cho dù có ăn bao nhiêu thuốc bổ, bái lạy bao nhiêu thần phật.

 

Cũng không thể nào có thêm con trai được nữa. 

 

Nhưng ông ấy còn coi như lý trí, vẫn luôn dốc hết sức lực để tẩy trắng cho Thẩm gia. Cho dù trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn làm rất tốt.

 

Việc làm cũng rất đẹp mắt.

 

Cuối cùng, trước khi lâm chung, cũng nhận được vài lời tiếc nuối.

 

Ông ấy nằm trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ, rơi lệ: "Nếu như Tuyền Nhi còn sống, có con phụ tá, nhất định đại nghiệp có thể thành. 

 

Đáng tiếc! Đáng tiếc! Không có con nối dõi, cho dù ta có ngồi trên ngai vàng này, cũng không thể nào yên lòng!"

 

Ta và mẫu thân quỳ gối phía sau, bên cạnh là vài vị mỹ nhân. 

 

Những người đó ngay cả khóc cũng không khóc nổi, chỉ biết cúi đầu run rẩy.

 

Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ngươi hài lòng rồi chứ?"

 

Ta đột ngột ngẩng đầu lên, mẫu thân khẽ thở dài.

 

Không nói gì nữa.

 

Có lẽ là mệt mỏi rồi, hoặc có lẽ chỉ là không muốn nói chuyện với ta nữa. 

 

Hình như mẫu thân, người mà ta vẫn luôn xem nhẹ, lại nhìn thấu mọi chuyện ta làm.

 

Cũng phải, cả nhà đều là phản diện, sao nữ chủ nhân của gia tộc lại có thể trong sạch?

 

Ta cười khan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-con-gai-cua-phan-dien/chuong-13.html.]

Thật sự là... thú vị.

 

Giữa ta và Thẩm Cẩm, tất nhiên nàng ấy mới là người thích hợp để trở thành người thừa kế.

 

Thời gian đã chứng minh, chỉ cần làm việc tốt, tạo phúc cho bá tánh.

 

Vậy thì những kẻ được lợi sẽ không để tâm đến giới tính và xuất thân của người nắm quyền.

 

Có vinh quang hay không, đó đều là chuyện của hoàng đế triều trước.

 

Thẩm Cẩm hiện tại, rất vinh quang.

 

Còn ta, sống một cuộc sống mà người người đều ngưỡng mộ.

 

Cao quý vô song, nhàn nhã, ngày ngày chỉ việc cho chim ăn, chơi đùa. 

 

Có người nói mệnh ta tốt, những chuyện xấu xa mà Thẩm gia làm, một chút cũng không dính dáng đến ta. 

 

Cũng hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý.

 

Lại một năm tuyết rơi, ta và tiểu thị vệ mới được tuyển vào phủ cùng nhau nặn người tuyết trong sân. 

 

Hắn ta chơi đùa rất vui vẻ, còn ta thì ngồi một bên nhìn.

 

Nhìn người khác vui vẻ cũng là một loại niềm vui. 

 

Tiểu thị vệ nói: "Năm nay thật sự là một năm tốt, nghe nói trên đường ngay cả một người c.h.ế.t rét cũng không có."

 

Ta cong môi, nghiêng người đánh giá hắn. 

 

"Tuy rằng nhìn ngươi có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng nếu muốn trèo cao, vậy thì đừng có mơ mộng hão huyền."

 

Ai mà không biết Thẩm Cẩm một lòng vì nghiệp lớn, cho đến bây giờ chưa từng có chuyện tình cảm nam nữ. 

 

Câu nói vu vơ của ta khiến tiểu thị vệ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa.

 

Không dám sao? Sao ta lại thấy rất dám.

 

Thiếu niên mới biết yêu, lại dám cả gan nhớ thương cửu ngũ chí tôn. 

 

Mỗi lần len lén nhìn tỷ tỷ, ánh mắt si mê kia, có muốn giấu cũng giấu không được.

 

Ta nhìn ngón tay mình, thì ra thích một người lại rõ ràng đến vậy sao.

 

Luôn luôn mỉm cười, thận trọng từng chút một. 

 

Trên nền tuyết dày đặc bên ngoài có dấu chân. 

 

Có lẽ là Thẩm Cẩm tan triều trở về, không biết vì sao lại đứng đó rất lâu.

 

Nhưng cuối cùng cũng không bước vào. 

 

- Hết -

Loading...