Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Cô Vợ Ngọt Ngào Của Người Đàn Ông Miền Núi - Chương 30: Nhà em ở đâu?

Cập nhật lúc: 2024-08-02 21:05:01
Lượt xem: 38

Chu Tuấn Dân không muốn người khác biết về quá trình hồi phục thể chất của mình.

 

Anh nói: "Thưa thầy, cơ thể em đang dần hồi phục, chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa. Lần này em đến gặp thầy là để xin sự giúp đỡ."

 

Hồ Bân: "Cần thầy giúp gì?"

 

Chu Tuấn Dân: "Hôm nay em đến gặp thầy, chuyện này tạm thời giữ bí mật giúp em ạ."

 

Hồ Bân chau mày, sức khỏe của học sinh ngày càng tốt lên là chuyện tốt, tại sao phải giữ bí mật?

 

Huống chi, thành tích của Chu Tuấn Dân vô cùng tốt, nếu trường học biết anh đã khỏi bệnh thì vui mừng còn không kịp.

 

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt thầy, Chu Tuấn Dân nói: "Thầy Hồ, tóm lại, chuyện này em nhờ thầy. Trước mắt, đừng để người khác biết thân thể của em đang dần hồi phục. Chuyện còn lại là đơn đăng ký thi đại học, bao giờ có thể điền, thầy để em điền nhé."

 

Hồ Bân: “Vậy em đến đúng lúc rồi, cuối tuần có thể sẽ bắt đầu điền đơn.”

 

Chu Tuấn Dân: "Cụ thể khi nào có thể điền đơn, thầy giữ lại một tờ cho em, đến lúc đó em sẽ đến tìm thầy."

 

Hồ Bân gật đầu, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ khó hiểu: "Có thể nói cho thầy biết tại sao em lại làm như vậy không? Có chuyện gì khó nói sao?"

 

Hồ Bân vô thức cho rằng người nhà Chu Tuấn Dân lo lắng cho thân thể của anh nên không cho anh tham gia kỳ thi đại học?

 

Nếu thân thể của Chu Tuấn Dân đã hồi phục, người trong nhà có điều cố kỵ, ông có thể giúp đỡ đến nhà và thuyết phục cha mẹ Chu Tuấn Dân.

 

Chu Tuấn Dân: "Em thật sự có chuyện khó nói, chuyện này, sau này mới có thể nói cho thầy biết. Nhưng điều em có thể xác nhận bây giờ là cơ thể em đang dần hồi phục, em cũng muốn tham gia kỳ thi này."

 

Hồ Bân gật đầu: "Được rồi, em đừng lo lắng, chỉ cần em có thể tham gia kỳ thi, thầy nhất định sẽ giúp em."

 

Nói xong, ông cầm một chồng bài kiểm tra ở bên cạnh, nói với Chu Tuấn Dân: “Đã lâu rồi em không đến trường, các bạn đều đã thi rồi, thầy để lại một số bài kiểm tra cho em, em cầm về xem thật kỹ, không chắc chắn chỗ nào thì mang đến đây, thầy sẽ sửa cho em."

 

Chu Tuấn Dân cầm lấy bài kiểm tra, nói: “Cảm ơn thầy Hồ.”

 

Hồ Bân: “Mặc dù hiện tại thầy không biết em muốn giấu cái gì, nhưng hy vọng em có thể xử lý tốt chuyện trước mắt.”

 

Chu Tuấn Dân: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ giải quyết được. Ngoài ra, chuyện hôm nay em đến gặp thầy, hy vọng thầy không nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, kể cả tất cả các bạn học của em."

 

Lông mày của Hồ Bân xoắn thành chữ "Xuyên", không thể đoán được tại sao.

 

Chu Tuấn Dân: "Thầy, em biết thầy sẽ ngạc nhiên. Chờ đến lúc có kết quả thi và thông báo trúng tuyển, thầy sẽ biết đáp án. Đến lúc đó em sẽ đích thân nói cho thầy."

 

Hồ Bân gật đầu nói: "Được, thầy tin em."

 

Kể từ khi Chu Tuấn Dân học tập ở trường cấp hai, Hồ Bân rất xem trọng anh, tiếc là, càng được mọi người khen ngợi, thân thể của Chu Tuấn Dân càng trở nên tồi tệ, cuối cùng còn bị bệnh viện chẩn đoán là không thể cứu chữa được. Nếu không, ông sẽ không cảm thấy tiếc nuối như vậy.

 

Tuy nhiên, bây giờ Chu Tuấn Dân có thể tham gia kỳ thi, trong lòng ông thật sự rất vui mừng.

 

Chu Tuấn Dân lặng lẽ đến văn phòng rồi nhanh chóng rời đi.

 

Vì anh đội chiếc mũ vành rộng nên không ai có thể nhìn rõ mặt anh.

 

Lúc Chu Tuấn Dân đi ra ngoài, chuông tan học đúng lúc vang lên.

 

Cố Hiên Văn vừa bước ra khỏi phòng học liền nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc.

 

Chu Tuấn Dân?

 

LattesTeam

Là anh sao?

 

Tuy nhiên, bóng dáng đó đang đạp xe rất nhanh.

 

Hắn không kịp nhìn rõ chiếc xe đạp có phải là của Chu Tuấn Dân hay không.

 

...

 

Hạ Ninh thoả thuận xong kiểu dáng với ông chú liền đi tìm Mã Tố Tố.

 

Mã Tố Tố đợi rất lâu. Sáng sớm hôm nay đi ngang qua sạp hàng, chị ta nhận thấy chị gái chủ sạp hàng có vẻ mặt vui vẻ, biết chị ấy đã nhận được hàng.

 

Nhưng chị ta đã đợi Hạ Ninh rất lâu, vừa nhìn thấy Hạ Ninh, chị ta lập tức nói: "Sao giờ này em mới đến đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-thap-nien-80-co-vo-ngot-ngao-cua-nguoi-dan-ong-mien-nui/chuong-30-nha-em-o-dau.html.]

 

Hạ Ninh: "Hàng chị muốn, tôi đã mang đến rồi."

 

Mã Tố Tố xem qua, chất lượng rất tốt.

 

"Có kiểu dáng nào khác không? Trước đây em chưa từng cho tôi xem kiểu dáng nào hết? Bây giờ lấy ra cho tôi xem đi."

 

Hạ Ninh lục túi, lấy ra vài kiểu dáng khác rồi đưa cho Mã Tố Tố.

 

Mã Tố Tố nhìn xong, mặt mày rạng rỡ.

 

"Đây đều là mẫu mới phải không? Cho tôi vài mẫu dùng thử nhé."

 

Hạ Ninh: “Mỗi mẫu chỉ có thể lấy một cái duy nhất.”

 

Mã Tố Tố trừng mắt nhìn Hạ Ninh: "Sao vậy, keo kiệt như vậy sao?"

 

Hạ Ninh: "Đúng vậy, chỉ có thể lấy một cái, không thể nhiều hơn. Nếu chị lấy hết, người khác sẽ không thể xem được hàng mẫu."

 

Mã Tố Tố cứng nhắc nói: "Vậy thì chỉ hợp tác với tôi thôi."

 

Hạ Ninh: "Không thể chỉ hợp tác với một mình chị được.”

 

Mã Tố Tố hỏi: "Tại sao không thể chỉ hợp tác với một mình tôi? Như vậy sẽ thuận tiện hơn."

 

Hạ Ninh: “Chị Mã, nếu chị muốn tôi chỉ hợp tác với chị thì chị phải ký hợp đồng, hơn nữa, tôi cũng cần đảm bảo số lượng đơn hàng chị đặt với tôi mỗi tháng, nhưng tốt nhất chị đừng làm chuyện này, bởi vì không ai có thể chấp nhận được đâu.”

 

Mã Tố Tố nhìn cô gái nghịch ngợm trước mặt nói: "Nếu biết người khác không thể chấp nhận, sao còn đưa ra những yêu cầu như vậy?"

 

Hạ Ninh: “Không thể khác được, tôi cũng phải sống mà.”

 

Mã Tố Tố: “Được rồi, tạm thời tôi không cần mẫu khác, chỉ cần nói cho tôi biết, làm cách nào để tìm được em?”

 

Hạ Ninh: “Tuần nào tôi cũng đến thị trấn. Ở góc đường có một cột điện thoại, nếu chị muốn tìm tôi thì chỉ cần vẽ một vài dấu hiệu ở đó, khi nào tôi nhìn thấy thì sẽ tới tìm chị.”

 

Thật bí ẩn!

 

Mã Tố Tố: "Nhà em ở đâu? Tại sao không cho người khác biết? Sợ cái gì?"

 

Hạ Ninh: “Tôi không sợ, nếu chị đến thì không có ai tiếp đón được.”

 

Mã Tố Tố: "... Theo lý mà nói, tôi là khách hàng lớn của các người, các người không có thời gian tiếp đón sao?"

 

Hạ Ninh: “Bởi vì chúng tôi phải sản xuất, trong thời gian sản xuất không thể tiếp đón ai.”

 

Nguyên nhân chính là cô không muốn người ta biết phía sau cô không có người lớn, nếu không họ nhất định sẽ tìm cách lừa cô.

 

"Hơn nữa, chị muốn hàng, chúng tôi hứa sẽ cung cấp hàng cho chị. Tôi giao đúng hẹn, chị thanh toán đúng hạn, chúng ta hợp tác vui vẻ. Chỉ vậy là được."

 

Nói như vậy không có gì sai, nhưng Mã Tố Tố luôn cảm thấy trong lòng có một chút nghi ngờ không rõ ràng, khiến trong lòng chị ta khó chịu.

 

Mà chị ta không thể đặt nhiều đơn hàng cùng một lúc được.

 

Mã Tố Tố: "Như vậy đi, hiện tại em theo tôi đến văn phòng của tôi, nếu trên cột điện thoại có phấn, em có thể trực tiếp đến văn phòng tìm tôi."

 

Hạ Ninh gật đầu.

 

Như thế cũng được.

 

...

 

Hôm nay Hồ Tú Chi đưa Triệu Mẫn đến trấn Bạch Khê.

 

Không đi đâu khác mà dẫn Triệu Mẫn đến một một tòa nhà.

 

Triệu Mẫn kinh ngạc: "Thật sự có bốn tầng!"

 

Hồ Tú Chi gật đầu nói: "Đây là tòa nhà bốn tầng duy nhất ở trấn Bạch Khê. Con có biết không?"

 

Nói đến đây, bà bí ẩn kéo con gái mình ra sau gốc cây.

Loading...