Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách thành tiểu thuyết gia - 01

Cập nhật lúc: 2024-09-23 17:49:43
Lượt xem: 4

Nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn, bủn rủn tay chân, tim đập nhanh. Giản Tĩnh tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nhận ra mình đang trong tình trạng tồi tệ nhất.

Tai cô ù ù như có dòng nước chảy, đầu óc choáng váng và không thể suy nghĩ rõ ràng. Theo bản năng, cô cố gắng ngồi dậy, nhưng tay chân lại không có chút sức lực nào.

“Mình bị sao vậy? Không… Không phải mình đã c.h.ế.t rồi sao?” Cô nhớ rõ khoảnh khắc mũi d.a.o cắt vào da thịt, cơ thể không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi nặng nề đè lên lồng ngực, khiến cô chìm trong tuyệt vọng.

“Chuyện gì đang xảy ra? Mình c.h.ế.t rồi… và được cứu sống ư?”

[Cảnh báo! Cảnh báo! Hàm lượng cacbon monoxit trong phòng đã vượt ngưỡng bình thường. Ký chủ trúng độc nhẹ, dự đoán hai phút sau sẽ hôn mê.]

Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu Giản Tĩnh. Trong sự cấp bách muốn sống, cô không có thời gian để ngạc nhiên, mà chỉ bị nội dung đó cuốn hút. Một bảng điều khiển xuất hiện trong tâm trí cô.

[Tên nhiệm vụ: Trốn khỏi mật thất tự sát.]

[Miêu tả nhiệm vụ: Rời khỏi căn phòng kín có hàm lượng cacbon monoxit cao.]

[Thưởng phạt: Thành công thưởng 10 điểm can đảm, thất bại thì mất mạng.]

Chỉ trong chốc lát, những chữ này đã ngấm vào đầu cô. Nếu như trước đây, cô cần vài giây để tiêu hóa thông tin, thì giờ đây mọi thứ hiện lên rõ ràng như ánh sáng.

Giản Tĩnh hiểu ra, cô đang trúng độc cacbon monoxit! Tính mạng bị đe dọa khiến adrenaline trong cơ thể dâng trào, nhưng đôi chân cô bủn rủn không thể đứng vững.

Cô bò về phía cửa, cố sức nắm lấy tay nắm, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Cẩn thận kiểm tra, cô nhận ra chỗ khe cửa đã bị dán kín bằng băng keo trong suốt.

Đây là một căn phòng bị bịt kín hoàn toàn.

Mắt Giản Tĩnh đảo quanh căn phòng, đầu óc quay cuồng, như sắp chìm vào bóng tối. Cô nín thở, cắn chặt răng, dồn sức vào tay để xé lớp băng keo.

Móng tay bị nứt ra, dây thần kinh như đang phản bội cô với cơn đau nhói, nhưng Giản Tĩnh không có ý định dừng lại. Cơn đau càng khiến cô thêm tỉnh táo.

Cô biết mình phải xé bỏ lớp băng keo này bằng mọi giá, nếu không không chỉ tay mà cả mạng sống sẽ phải bỏ lại ở đây.

Cô liều mình xé, cuối cùng cũng gỡ được một đoạn băng keo. Nhưng không khí mới mẻ lại rất ít. Động tác vừa rồi đã khiến cô hít phải nhiều cacbon monoxide, tay chân càng thêm bủn rủn.

Ngón tay như không nghe theo sự sai khiến, cảm giác như chúng đang ở một nơi nào đó mơ hồ.

“Bỏ cuộc thôi, không kịp rồi.”

Không! Giản Tĩnh cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, ra sức nói với bản thân không được từ bỏ. Cô đã c.h.ế.t một lần rồi, không muốn trải qua nỗi tuyệt vọng đó thêm lần nữa.

Ý chí sống mãnh liệt khiến cô hồi phục một ít khả năng suy nghĩ. Cô nằm sấp dưới khe cửa, hít thở thật sâu khí sạch bên ngoài, sau đó nín thở.

Hai tay ôm lấy chốt cửa, cố gắng bò dậy, chân tựa vào khung cửa, ra sức kéo cửa vào trong.

Lớp băng keo đã bị tác động, phần nào đó đã tróc ra. Giản Tĩnh không thể nhìn rõ lớp băng keo, chỉ biết ra sức xé nó ra, vết thương trên móng tay càng lớn hơn, m.á.u rướm ra.

Nhưng kết quả khiến cô vui mừng, đã có mấy đoạn băng keo bị xé xuống. Cô đến gần khe cửa tìm kiếm luồng không khí sạch ít ỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-thanh-tieu-thuyet-gia/01.html.]

Hít thở, nín thở, lặp lại quá trình.

[Hệ thống cảnh báo: Còn 30 giây trước khi hôn mê, thời gian đếm ngược 29, 28, 27...]

Giản Tĩnh bộc phát sức mạnh chưa từng có, năm ngón tay ấn chặt xuống, bắp chân ra sức đạp quyết liệt lên cánh cửa. “Két két.” Lớp băng keo tróc ra, chỗ cửa lộ ra một khe hở.

Cô té ngã xuống đất.

[15, 14, 13...]

Giản Tĩnh không thấy gì nữa, không thể cảm nhận được tay chân, chỉ còn biết dựa vào bản năng, xiêu vẹo tìm đường ra ngoài. Cô nghĩ mình cần phải đi thêm ít nhất mười mét, nhưng thực tế gần như không di chuyển được, chỉ có thể đi được nửa mét.

[10, 9, 8…]

“Còn một chút nữa… Xin hãy cầu xin trời phật!” Giản Tĩnh như một con cá mắc cạn, vùng vẫy trong vô vọng, cố gắng trở về nơi chốn của mình.

[5, 4, 3...]

Cô cảm thấy trên mặt có cơn gió lạnh thổi qua, ánh sáng rực rỡ gần ngay trước mắt.

[2, 1...]

Trong khe cửa chật hẹp xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt. Nửa người cô vẫn còn ở trong phòng, nhưng toàn bộ phần đầu đã vươn ra bên ngoài.

[Nhiệm vụ hoàn thành, đợi quyết định từ hệ thống.]

Cùng lúc đó, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người gấp gáp chạy lên, vọt đến bên cạnh cô, vỗ vào người: “Giản Tĩnh? Giản Tĩnh?”

Người đó không nghe thấy tiếng phản hồi, đưa tay kiểm tra hô hấp của Giản Tĩnh, rồi thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thoại: “120 phải không? Nơi này có người bị trúng độc khí ga, xin hãy lập tức cho xe cứu thương tới.”

Năm phút sau, xe cứu thương phát chuông báo động dừng dưới lầu.

“Theo lời của người trong cuộc, mới gần đây tiểu thuyết gia thiên tài gần hai mươi tuổi - Giản Tĩnh đã lợi dụng hơi ga tự sát trong nhà. Nghi ngờ do cô đã chịu áp lực quá lớn nên đã lựa chọn cách này để trốn thoát hiện thực…”

Năm mười lăm tuổi, Giản Tĩnh đã viết bộ [Thám tử mèo trắng] được đón nhận nồng nhiệt, giúp cô đạt giải ‘Nhà văn mới’. Nhưng mấy năm gần đây, cô lại không có tác phẩm nào nổi bật, có phải đã cạn kiệt ý tưởng rồi không?

Giản Tĩnh đặt di động xuống, bất lực ôm trán. Cô tỉnh dậy từ cơn hôn mê đã nửa ngày, dựa theo ký ức trong đầu và hàng loạt tin tức còn lưu lại trong điện thoại di động, cô cũng phần nào biết được tình huống hiện tại.

Cô - Giản Tĩnh, đã trọng sinh vào bản thân ở thế giới song song. ‘Bản thân’ này lợi hại hơn cô, là một tiểu thuyết gia có chút danh tiếng trong nước, mười lăm tuổi đã xuất bản một tác phẩm trinh thám mang tên [Thám tử mèo trắng], bán ra một trăm nghìn quyển và đạt giải thưởng ‘Nhà văn mới’ hàng năm.

Điều đáng nhắc đến chính là, thế giới song song này khác với thế giới lúc trước cô sống. Nơi đây không có sự xuất hiện của văn học điện tử, trái lại văn học in ấn phát triển vô cùng mạnh mẽ, mọi người đều xem việc đọc sách in là chính.

Dù có phiên bản điện tử, nó cũng phải chờ sau khi sách xuất bản mới tiến hành bán ra đồng bộ, không giống với văn học điện tử đăng tải và đọc ngay lập tức.

Nhà xuất bản, công ty sách báo và giải thưởng văn học vô cùng hoàn thiện. Đối với những tác giả mới, giải thưởng ‘Nhà văn mới’ là dấu mốc công nhận tài năng cao nhất của họ.

Báo chí gọi Giản Tĩnh là ‘Tiểu thuyết gia thiên tài’ cũng không phải là quá thổi phồng.

Loading...