Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 864

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:16
Lượt xem: 43

"Võ vương cấp chín làm tiểu nhị, Lục mỗ rất hoan nghênh."

Lương Phi Loan buông chén trà, bỗng ngừng cười.

"Lục Chưởng Quầy, ngươi là một người thông minh, hẳn là hiểu ý của ta."

Lục Kiến Vi khẽ cười: "Lương võ vương, ta không bao giờ vi phạm quy củ gì, nếu như các ngươi thật sự có thể điều tra được lai lịch của ta đã không uyển chuyển như vậy rồi."

"Lục Chưởng Quầy, ngươi và ta trao đổi điều cuối cùng, rốt cuộc ngươi đến từ đâu?"

Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Ta không giống các ngươi."

"Ta tin ngươi." Lương Phi Loan lại tươi cười: "Nếu như vậy, ta sẽ không phiền ngươi nữa."

Tông môn ẩn thế không tra được lai lịch, cũng không thể thật sự đánh một trận, chuyện này chỉ có thể dừng ở đây.

Lục Kiến Vi là võ vương cấp chín, không phải là tiểu bối bọn họ có thể tùy tiện chèn ép.

Lương Phi Loan đứng dậy đi chưa được mấy bước, lại quay đầu, cười hỏi: "Tên nhóc cuốc đất trong khách điếm của ngài trước đó đã dùng Cố Bạch Đầu cứu đứa bé trong tộc ta, Cố Bạch Đầu vốn là cửa Lục Chưởng Quầy sao?"

"Ừm."

"Thật đáng tiếc, đứa nhỏ đó chịu quy định trong tộc, không thể nào ở bên tên nhóc cuốc đất."

Lục Kiến Vi nhíu mày: "Là chuyện của các ngươi."

"Trong tộc tỉ mỉ bồi dưỡng nàng là muốn để nàng làm tộc trưởng kế nhiệm, chỉ là lúc dạo chơi giang hồ, nhất thời quá tốt bụng, nhịn không được nhúng tay vào chuyện giang hồ, khiến bản thân bị thương, trong tộc khó khăn lắm mới chữa lành cho nàng, sao có thể đồng ý để nàng kết thân với người ngoài?"

Lục Kiến Vi: "Nhưng Cố Bạch Đầu cứu mạng nàng."

"Có ai nói không phải sao?" Ánh mắt Lương Phi Loan cười cười: "Thằng nhóc đó học cuốc đất ở chỗ bọn ta, thật đúng là một người có năng lực làm việc, bây giờ khách điếm của ngươi lại được lời rồi."

Lương Thượng Quân không nhịn được nói: "Là các ngươi không cần hắn, hiện giờ tiếc nuối thì có ích gì?"

"A Đại Vi vi phạm quy định, cả đời này không được ra khỏi tông môn nữa. Ta cũng không phải mẹ nàng, không thể làm chủ." Lương Phi Loan nháy mắt với hắn mấy cái: "Nhưng mà nếu ngươi đồng ý, ta có thể làm chủ cho hai ngươi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-864.html.]

"Đừng! Vạn lần đừng." Lương Thượng Quân cuống quít xua tay: "Ta cũng không muốn bị Ứng Vô Miên cầm cuốc đuổi."

Lương Phi Loan: "Tùy ngươi."

Nàng lười quản chuyện của tiểu bối, phóng khoáng rời khỏi chủ viện.

Lục Kiến Vi cũng không có hứng thú với chuyện yêu hận tình thù của tiểu nhị, sau khi gặp khách xong thì về phòng.

Mấy người Tiết Quan Hà nhìn nhau mấy lần, nhất trí đào sâu câu chuyện tình yêu của Ứng Vô Miên.

Lúc bọn họ tìm thấy Ứng Vô Miên, tên đó đang vung cuốc nghiêm túc làm cỏ.

Lương Thượng Quân dẫn đầu hỏi: "Ứng huynh, ngươi thật sự không tranh thủ sao?"

"Lương huynh nói gì, Ứng mỗ không hiểu." Ứng Vô Miên mặc áo vải thô, khác một trời một vực với đệ tử thủ lĩnh đồ trắng nhẹ nhàng trước đây, khí chất phong thái lại không hề khác xưa.

"Ứng đại ca, bọn ta biết hết rồi." Nhạc Thù nói: "Vị Lương tiền bối kia là mẫu thân của Lương đại ca, nàng nói với bọn ta, ngươi và một cô nương yêu nhau, đó lại vì quy củ tông môn của cô nương đó nên hai người không thể ở bên nhau."

Ứng Vô Miên khẽ run, bỗng bật cười: "Cũng không phải như vậy."

"Không phải sao?" Tiết Quan Hà khó hiểu: "Vậy sao hai người không ở bên nhau?"

Ứng Vô Miên đỡ cuốc, ngẩng đầu nhìn lên trời cao bát ngát.

"Nàng có lý tưởng của nàng, ta có hoài bão của ta. Ta cứu nàng là vì nàng đã cứu ta.

"Hoài bão của người là cuốc đất?" Lương Thượng Quân liếc mắt: "Ngươi cũng đừng giấu nữa, giả vờ không quan tâm cũng không thể khiến ngươi anh tuấn hơn được."

Ứng Vô Miên: "..."

"Mọi người đang nói gì vậy?" Trương bá đi ngang qua, cười ha ha hỏi: "Làm xong hết việc rồi à?"

Nhạc Thù: "Đang nói về chuyện tình yêu của Ứng đại ca."

"Thanh niên mà." Trương bá cảm thán nói một câu, chắp tay sau m.ô.n.g chậm chạp rời đi.

Trên đường về chủ viện, có một người gọi hắn lại.

"Trương lão xin dừng bước."

Loading...