Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 305

Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:15:21
Lượt xem: 24

"Mẹ đến đây, là vì để nhà ta không bị mang tai mang tiếng."

Tiểu Tạ phu nhân bảo con gái phải khiêm tốn, đợi mấy tháng nữa, Tạ Hàn Vũ sẽ gả đến kinh thành.

Chờ đến khi leo lên được cành cao, thay thế Tạ Hân Lan một cách hoàn toàn, vậy thì còn ai để ý đến việc con tiện nhân kia c.h.ế.t có oan hay không?

Con người, chỉ khi sống lâu thì mới có thể cười đến cùng.

Cho nên, Tiểu Tạ phu nhân nhấn mạnh, ngàn vạn lần đừng đi tìm Khương Bảo Châu gây chuyện.

Không chỉ không giải quyết được gì, mà còn bị căn ngược lại.

"Mẹ bảo con mua quà tặng cho Khương Bảo Châu ư?"

Cho dù chỉ tặng một đồng tiền thì Tạ Hân Vũ vẫn thấy xót.

"Không chỉ mua, còn phải tặng món quà thật lớn."

Tiểu Tạ phu nhân nở nụ cười ngoan độc, số bạc đó, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại.

Giết c.h.ế.t Tạ Hân Lan không phải là chuyện lớn, người hầu hoàn toàn có thể gánh tội thay.

Vấn đề mấu chốt nằm ở dương kim hoa.

Chỉ cần không ai phát hiện ra là thành công rồi.

Tuy rằng trong lòng Tạ Hân Vũ không muốn, nhưng rõ ràng phải nghe theo lời mẹ nàng ta nói.

Ít nhất, có mẹ nàng ta ở đây, hậu viện của cha tuy rằng có không ít oanh oanh yến yến nhưng lại không có ai sinh được con nối dõi. Thủ đoạn của mẹ nàng ta, vẫn có thể tin tưởng được.

Khi gặp lại Khương Bảo Châu lần nữa, Tạ Hàn Vũ rất nhiệt tình.

"Khương tiểu thư, ta biết cô vì chuyện của tỷ tỷ nên mới hiểu lầm ta."

Tạ Hân Vũ dùng khăn lau mắt, thế thân việc hôn nhân của tỷ tỷ, nàng ta có cảm giác chịu tội.

"Ta và ngươi rất thân với nhau sao?"

Khương Bảo Châu lui lại một bước, cân nhắc xem thử Tạ Hân Vũ lại định làm gì.

"Ta có thể mời cô uống trà không?"

Đè nén sự xúc động muốn chửi ầm lên, Tạ Hân Vũ hỏi rất cẩn thận.

Có ai sẵn lòng làm thân với con gái của tội thân, hơn nữa còn là kẻ bị lưu đày đâu chứ.

Chẳng sợ người kia đã từng là thiên kim nhà cao cửa rộng thì bây giờ còn chẳng bằng vũng bùn.

Vì ép buộc Khương Bảo Châu đi vào khuôn khổ, Tạ Hàn Vũ đã chuẩn bị trước khi đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-305.html.]

"Được đó."

Khương Bảo Châu suy xét một chút, sau đó cũng vui vẻ đi đến cuộc hẹn. Nàng bị mang lên xe ngựa của Tạ gia, nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo.

"Bảo Châu muội muội, ta phải gả đến kinh thành."

Tạ Hân Vũ sẽ gả cho người có nhà cao cửa rộng ở kinh thành. Trùng hợp chính là ở phía đối diện Khương phủ. Tuy rằng ở gần, nhưng bởi là quan hệ đối địch, cho nên hai nhà gần như cả đời không qua lại với nhau.

"Chúc mừng."

Khương Bảo Châu nghĩ một đẳng nói một nẻo.

Từ sau khi lên xe ngựa, nàng đã rất cảnh giác.

Tạ Hân Vũ là người rất thích khoe khoang, lần này đi ra ngoài chỉ dùng xe ngựa bình thường, e rằng là sợ bị người khác nhận ra, mục đích cũng không đơn giản.

"Nghe nói Triệu gia cùng Khương gia đã từng là hàng xóm ..."

Tạ Hân Vũ cố ý nói tới điều này.

Hiện tại đã khác xưa, Khương Bảo Châu đã là tù nhân.

"Đúng vậy. Tạ tỷ tỷ phải gả cho vị công tử nào ở Triệu gia sao?"

Khương Bảo Châu cẩn thận suy nghĩ lại, nguyên chủ có chút ấn tượng với Triệu gia.

Triệu đại nhân là tên háo sắc, yêu thích ăn cỏ gần hang.

Hậu viện oanh oanh yến yến, ít nhất có mấy chục người.

Nữ nhân nhiều, hài tử cũng không ít, thứ tử thứ nữ một đống lớn.

"Đương nhiên là công tử con vợ cả."

Tạ Hân Vũ cười nhạo một tiếng.

Triệu đại công tử, tuổi còn trẻ đã thi đậu tiến sĩ, tiền đồ tương lai sáng rạng.

Nếu không phải trèo cao thì nương của nàng ta cũng không đến mức vì vậy mà hao hết tâm tư.

Chỉ có Tạ Hân Lan c.h.ế.t rồi thì Triệu gia mới c.h.ế.t phần tâm tư kia, tiếp thu điều kiện của Tạ gia. Chướng ngại vật đã bị đá văng ra, Tạ Hân Vũ rất sung sướng.

"Triệu đại công tử ư?"

Khương Bảo Châu hơi kinh ngạc, sau đó làm như muốn nói lại thôi.

"Bảo Châu muội muội, ngươi hẳn là đã gặp qua chàng ấy rồi phải không?"

Tạ Hân Vũ không đặt Khương Bảo Châu vào mắt, một tiểu nha đầu chưa cập kê, rất dễ thu mua. Nàng ta rút một chiếc vòng tay nhỏ trên tay mình ra nhét vào trong tay Khương Bảo Châu.

Loading...