Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xưng thần dưới váy - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:11:10
Lượt xem: 161

Trong mật thất tối tăm.

Ta dùng đến hai canh giờ, cuối cùng cũng mài đứt sợi dây trói trên tay, từ từ thả lỏng gân cốt.

Nơi này chắc hẳn là một trang viên mà Thẩm Uyển Tịch sớm mua.

Ta đang ở trong một gian mật thất.

Đối với Thẩm Uyển Tịch mà nói nhất định phải có được vị trí hoàng hậu.

Nghĩ đến việc trang viên này sẽ có không ít người canh gác.

Chỉ bằng sức của mình ta, muốn chạy trốn còn khó hơn lên trời.

Chỉ sợ Thẩm Uyển Tịch muốn giữ lại cho ta một mạng, giam giữ trong trang viên từ từ tra tấn.

Ta mỉm cười, không nhanh không chậm lấy từ tay áo ra một chiếc còi bằng xương.

Âm thanh thanh thúy vang lên phá không gian truyền đi.

Chẳng qua chỉ mới qua nửa nén nhang, cửa mật thất được mở ra từ bên ngoài, một bóng dáng anh tuấn đi đến.

Trường kiếm bên hông nhuốm đầy m.á.u tươi, vẫn còn tí tách rơi.

Sắc mặt Tề Cảnh Trạch bình thản nói.

“Thủ vệ bên ngoài có hai mươi bốn người, tất cả đều đã chết.”

“Nàng muốn rời đi bây giờ sao?”

“Hay là chờ đến khi trời sáng?”

Nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của hắn, ta không khỏi nổi lên mấy phần chế nhạo trong lòng.

“Cảm giác đêm nay nhìn thấy chủ cũ như thế nào?”

Tề Cảnh Trạch có chút không được tự nhiên, liếc nhìn ta một chút.

“Không có chủ cũ.”

Hắn thấp giọng nói.

“Ta chỉ có nàng.”

Ha ha.

Rõ ràng khi Thẩm Uyển Tịch giả c.h.ế.t mất tích trước đây, người đau lòng, bối rối nhất là hắn.

Tề Cảnh Trạch là đứa trẻ được Thẩm gia nhận nuôi.

Trong các nhà quyền quý tại kinh thành, từng có một thời gian đua nhau nhận nuôi những cô nhi không cha mẹ.

Để bọn họ làm người hầu lớn lên cùng tiểu chủ nhân.

Có ân huệ dưỡng dục, có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, sẽ làm cho người hầu sau khi trưởng thành sẽ cực kỳ trung thành với chủ nhân.

Từ nhỏ, sự tồn tại của Tề Cảnh Trạch chính là để bảo vệ cho Thẩm Uyển Tịch.

Thẩm Uyển Tịch là toàn bộ ý nghĩ sống còn của hắn.

Sau khi Thẩm Uyển Tịch giả chết, toàn bộ ý nghĩa sống của hắn cũng sụp đổ.

Hắn không biết làm gì.

Chủ nhân phải bảo vệ đã chết, con ch.ó trung thành có thể đi đến nơi nào?

Nếu như Cố Thì Dục là sói hoang, Dung Vân Uyên là con ch.ó nhỏ, vậy thì Tề Cảnh Trạch chính là con ch.ó lang thang bị chủ nhân vứt bỏ.

Thời điểm hắn mờ mịt hoang mang nhất, ta đã chấp nhận hắn.

Võ công của Tề Cảnh Trạch là thiên phú trác tuyệt, nhưng đối với lý lẽ ân tình lại không hiểu.

Ta lừa hắn nói.

“Người nhìn ta có dáng vẻ giống Thẩm Uyển Tịch như thế này. Bây giờ nàng ta đã không có ở đây. Tạm thời ngươi trung thành với ta như đối với nàng ta.”

Tề Cảnh Trạch nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có chút đạo lý, vậy nên đã đồng ý.

Khác với Cố Thì Dục và Dung Vân Uyên, ta không cần tốn chút sức lực nào để thuần hóa hắn.

Ngược lại, người thiếu niên bị thuần hóa mười mấy năm sống như con ch.ó trung thành này, ta muốn biến hắn trở lại làm con người.

Ta tự mình dạy hắn thi thư lễ nghĩa, nói cho hắn biết đạo lý làm người và cách con người chung sống với nhau.

Đem một tên ngốc chỉ biết luyện tập võ nghệ và bảo vệ chủ nhân như hắn biến thành một người bình thường, một thiếu niên nho nhã lễ độ.

Ta nói cho hắn biết, không có người nào từ khi sinh ra lại vì một người khác mà tồn tại.

Hắn cũng có thể tự mình đi tìm niềm vui thực sự, lựa chọn cách sống theo ý mình.

Nếu như hắn muốn rời đi, đi tìm kiếm ý nghĩa của đời mình, ta sẽ không ngăn cản.

Tề Cảnh Trạch sống hai mươi năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xung-than-duoi-vay/chuong-7.html.]

Rốt cục ý thức được mình có thể không cần trở thành con chó, một cây đao.

Hắn là một con người.

Có hô hấp, có nhịp tim, có định hướng, cũng sẽ có tương lai.

Hắn đứng dưới bóng cây suy nghĩ một đêm.

Bắt đầu nghĩ từ vũ trụ hồng hoang, nghĩ đến bữa tối hôm nay ta đã tự mình làm bánh hoa quế.

Đến khi trời sáng, Tề Cảnh Trạch đã hiểu rõ đáp án của mình.

Hắn muốn ở lại, ở lại bên cạnh ta.

Dù ta đã buông sợi dây trói buộc hắn, nói cho hắn biết thiên hạ có bao nhiêu rộng lớn, hắn có thể tự do du ngoạn.

Có thể đối với hắn mà nói, bầu trời vừa cao vừa xa, hắn cũng chỉ muốn ở lại bên người một người thân.

Hắn vốn có thể tự do, nhưng lại đeo lên cho bản thân gông xiềng, đem thân thể và linh hồn đều dâng hiến cho ta.

Nhiều lần ta lâm vào cảnh thập tử nhất sinh trong cung.

Tất cả đều nhờ có Tề Cảnh Trạch trợ giúp trong tối, mới có thể một lần lại một lần xoay chuyển tình thế từ bại thành thắng.

Cho đến khi Cố Thì Dục đem người hậu hạ bên cạnh ta đổi thành người của hắn.

Vì để không bị phát hiện, ta không thể làm gì khác hơn là ngừng liên hệ với Tề Cảnh Trạch.

Nhưng hắn là một quân cờ tuyệt hảo như vậy, sao ta lại có thể để đó không dùng?

Ta để Tề Cảnh Trạch gia nhập quân đội, nếu không có được công lao, sẽ không cho phép đến gặp ta.

Vì vậy để có thể trở lại bên cạnh ta, Tề Cảnh Trạch giống như một con ch.ó điên, điên cuồng c.h.é.m g.i.ế.c quân địch.

Trong mấy năm ngắn ngủi, hắn từ một binh lính vô danh, đã trở thành thiếu tướng quân nổi danh nhất Đại Chu.

Trùng hợp, Cố Thì Dục đã kiêng kỵ những gia tộc kia từ lâu.

Ta liền tìm thời điểm thích hợp đưa ra, để hắn chú ý bồi dưỡng những người mới, bồi dưỡng tâm phúc của mình.

Mà Cố Thì Dục cũng đúng như ta dự đoán, để mắt đến tài năng của Tề Cảnh Trạch.

Vì để hắn có thể có địa vị ngang hàng với những đại thần trong triều kia.

Ctc đặc biệt đề bạt Tề Cảnh Trạch, phong hắn làm Hộ quốc Đại tướng quân, để hắn thống lĩnh mười vạn binh mã trong kinh thành.

Có thể nói là quyền cao chức trọng.

Nhưng hắn không biết, tâm phúc hắn tự mình bồi dưỡng ra, trên thực tế lại chỉ trung thành với một mình ta.

Mà đêm nay, chính là thời gian ta hẹn gặp mặt Tề Cảnh Trạch.

Vốn ta còn buồn bực, làm sao để thoát khỏi những người bên cạnh Cố Thì Dục.

May mắn mẹ con Thẩm Uyển Tịch kịp thời đến đây, ta mới có thể lấy lý do “Đã lâu không gặp người thân, muốn nói chuyện riêng một chút” làm lý do cho bọn họ lui xuống.

Mà Thẩm Uyển Tịch quả thật cũng không khiến ta thất vọng.

Lại âm thầm sắp xếp người, đem ta xuất cung, tạo cơ hội cho ta gặp Tề Cảnh Trạch.

Nói đến chuyện chủ cũ, Tề Cảnh Trạch lại có dáng vẻ nhanh chóng muốn rũ bỏ quan hệ, ta không còn trêu ghẹo hắn, mà trở lại chuyện chính.

“Binh mã, nhân thủ... chuẩn bị như thế nào?”

Tề Cảnh Trạch cũng khôi phục dáng vẻ tỉnh táo nghiêm túc.

“Mười vạn quân đã ở ngoại ô kinh thành chờ lệnh, tùy thời điểm có thể đánh vào hoàng cung!”

Tính toán mấy năm, thời gian chờ đợi rốt cục cũng đến.

Ta khẽ nâng khóe môi, lộ ra nụ cười nhất định phải có được.

“Không vội.”

Ta từ từ nói.

“Hiện tại Cố Thì Dục đang dẫn người tìm ta bốn phía. Đem một ít quân tinh nhuệ, nửa đường g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.”

“Để cho Cố Thì Dục một mạnh, những người còn lại tùy ngươi xử lý.”

Tề Cảnh Trạch đáp ứng.

Ta còn nói.

“Còn có một việc... Dung Vân Uyên kua, ngươi tự mình đi nói với hắn.”

Nghe được ba chữ “Dung Vân Uyên” kia, cũng đủ làm cho Tề Cảnh Trạch không vui.

Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Nghe lời”, hắn đã ngoan ngoãn rời đi.

Trang viên yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại một mình ta.

Trăng rơi xuống, mặt trời chưa lên.

Ta nhìn qua đêm đen như mực, lộ ra ý cười.

Loading...