Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xưng thần dưới váy - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:10:16
Lượt xem: 114

Thế nhân đều coi Dung Vân Uyên là bông hoa lạnh lùng, khó hái nhất.

Nhưng ta lại xem đó là một tờ giấy trắng thuần khiết không tì vết, nhan sắc không nhiễm chút bụi trần.

Người người đều nói, hắn có xuất thân tuyệt thế, siêu phàm thoát tục.

Có thật là như vậy sao?

Chưa từng dính qua hồng trần, sao có thể nói đến chuyện siêu phàm thoát tục?

Từ khi Dung Vân Uyên sinh ra, đã lớn lên ở đạo quán.

Chỉ biết chuyện quỷ thần, không biết đến chuyện phàm trần.

Đối với chuyện trong thiên hạ, so sánh cũng không hơn hiểu biết của một đứa trẻ.

Nhìn hắn cao ngạo tuyệt trần, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không hiểu.

Nếu không, hắn làm sao có thể chỉ ở chung với Thẩm Uyển Tịch chưa đầy ba ngày, đã “yêu” và muốn chiếm hữu nàng ta?

Cũng không phải vì Thẩm Uyển Tịch có gì đặc biệt.

Đơn giản chỉ vì, nàng ta là người phàm đầu tiên mà Dung Vân Uyên tiếp xúc mà thôi.

Giống như chim non mới nở sẽ nhận người đầu tiên chúng nhìn thấy là phụ mẫu, vậy nên Dung Vân Uyên đối với Thẩm Uyển Tịch cũng sinh ra thứ tình cảm quyến luyến.

Mà để chặt đứt sự quyến luyến này cũng rất đơn giản.

Đó chính là đem tờ giấy trắng Dung Vân Uyên này vẽ ra tất cả các ngõ ngách, bao trùm lên đó nhan sắc của một mình ta.

Khác với cách ta thuần phục Cố Thì Dục.

Ta giống như một cơn lốc, xông vào sinh hoạt thường ngày của Dung Vân Uyên.

Ta dẫn hắn đi xem mặt trời mọc, mặt trăng lặng, ngắm sao trên trời.

Nhìn nhà nhà lên đèn, khói bếp lượn lờ.

Nhìn đèn đuốc tắt dần, liễu mờ hoa tỏ.

Nếu như nói Cố Thì Dục là một con sói, bị ta thuần hóa thành một con ch.ó ôn nhu.

Thì ngay từ khi bắt đầu Dung Vân Uyên đã là một con ch.ó nhỏ ngây thơ rồi.

Là ta mang theo hắn đi xem hết nhân gian phồn hoa, dạy cho hắn hiểu những loại tình cảm khác nhau của con người.

Chờ khi con ch.ó nhỏ này trưởng thành, mỗi nơi trên người hắn đều lưu lại dấu vết của ta.

Với hắn mà nói, ta chính là cả thế gian.

Từ trong miệng Thẩm Uyển Tịch nghe được tên của ta, quanh thân Dung Vân Uyên đã nhiều thêm mấy phần khí lạnh.

Nhưng nàng ta hồn nhiên không hay biết, không chút nào đề phòng thao thao bất tuyệt nói.

“Chẳng qua Thẩm Uyển Nhan chỉ là thế thân của ta. Lại dám thừa dịp ta không có ở đây, dụ dỗ Cố Thì Dục.”

“Đêm nay ta tiến cung, để nàng ta trả lại vị trí hoàng hậu lại cho ta. Lúc đầu Thẩm Uyển Nhan đã đồng ý, ta cũng đã cho người đem nàng ra ngoài cung. Thật không nghĩ đến, nam nhân phụ bạc Cố Thì Dục đó lại yêu Thẩm Uyển Nhan. Còn vì nàng mà tra tấn ta...”

Nàng ta càng nói càng ấm ức, không khỏi đỏ cả vành mắt, khẽ kéo góc áo Dung Vân Uyên nói.

“Vân Uyên, bây giờ ta mới biết, chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất. Chỉ cần ngươi giúp ra g.i.ế.c đôi cẩu nam nữ kia, ta sẽ gả cho ngươi. Chúng ta làm một đôi vợ chồng ân ái bình thường.”

Dung Vân Uyên từ chối cho ý kiến, chỉ yên lặng nhìn nàng ta, giọng nói có chút lạnh lùng.

“Bây giờ Thẩm Uyển Nhan đang ở nơi nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xung-than-duoi-vay/chuong-6.html.]

Thẩm Uyển Tịch không khỏi có chút co rụt lại.

Nàng ta bĩu môi nói.

“Ta để người giấu nàng ở một trang viên. Lúc đầu tính toán đợi qua đại lễ phong hậu, sẽ đánh gãy tay chân nàng ta, hủy đi gương mặt, bán vào kỹ viện.”

“Nhưng bây giờ ta không chờ được nữa. Ta muốn ngươi lập tức g.i.ế.c nàng!”

Nàng ta vừa dứt lời, quanh thân Dung Vân Uyên đã bộc phát một luồng khí lạnh dọa người.!

Thẩm Uyển Tịch cảm thấy một trận gió mạnh đánh tới, trực tiếp đánh nàng ta bay ra ngoài!

“Dung Vân Uyên, ngươi...”

Nàng ta nhìn sắc mặt của hắn bất ngờ thay đổi, nam nhân giống như lệ quỷ Tu La, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi.

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

“Ngươi quên rằng ta là ân nhân cứu mạng ngươi sao?”

“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không để ý đến ngươi...”

Dường như Dung Vân Uyên không nghe thấy.

Hắn lạnh lùng nhìn xuống Thẩm Uyển Tịch, giống như nhìn một con sâu bọ.

“Thẩm Uyển Nhan bị ngươi giấu ở nơi nào? Bây giờ dẫn ta đi tìm nàng.”

Thẩm Uyển Tịch ngơ ngác nhìn hắn một hồi.

Đột nhiên, giống như nàng ta đã đoán được cái gì, mở to mắt không dám tin.

“Ngươi, ngươi...”

Giọng nói nàng ta run rẩy, không dám đối mặt với sự thật đáng sợ kia.

“Chẳng lẽ...Ngươi cũng yêu tiện nhân kia?”

Ầm...

Lại một trận gió mạnh nữa đánh đến, nắm lấy thân thể nàng ta đập mạnh vào mặt tường cứng rắn.

Thẩm Uyển Tịch phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngươi sáng rực kia.

Dung Vân Uyên ngồi xuống nhìn người dưới đất, nhìn Thẩm Uyển Tịch giống như một đám bùn nhão trên mặt đất, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

“Đừng để ra nghe được ngươi mắng nàng. Nếu không, ta sợ không khống chế nổi mình, phạm phải sát nghiệt.”

Thẩm Uyển Tịch mở to hai mắt nhìn hắn.

Nam nhân từng thanh lãnh cao ngạo như núi tuyết, lúc này quanh thân lại tỏa ra lệ khí.

Đây có thật sự là Dung Vân Uyên mà Thẩm Uyển Tịch biết hay không?

Nỗi sợ hãi cực hạn lan tràn khắp toàn thân Thẩm Uyển Tịch.

Nàng ta dùng cả tay và chân để nhanh chóng thoát khỏi nam nhân này.

Nhưng một giây sau, nàng ta cảm thấy mình giống như một tượng gỗ nhỏ bé, bị sợi tơ vô hình trói buộc, điều khiển, nửa bước đi cũng khó khăn.

Giọng nói băng lãnh của Dung Vân Uyên quanh quẩn trong thiên lao.

“Nói cho ta Uyển Nhan hiện tại đang ở nơi nào! Nếu nàng bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần!”

Loading...