Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 02:18:11
Lượt xem: 972

Về tới nhà mới phát hiện.

 

Chiếc khăn kia của ta, cùng với liêm sỉ, đều bị ta vứt bỏ ở rừng trúc rồi.

 

Đích muội Cẩm Tú thấy ta ngồi dưới hành lang hồn bay phách lạc, liền tiến lên nói bóng nói gió:

 

"Sao nào? Lại bị Thôi tiểu lang cự tuyệt rồi?"

 

Thấy ta không thèm để ý nàng, Nam Cẩm Tú ở một bên ôn nhu khuyên bảo:

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Cẩm Bình à, nếu thực sự không có ai cưới tỷ, đợi tới lúc ta xuất giá, tỷ liền theo ta bồi gả là được rồi."

 

Ta thờ ơ không chút động lòng.

 

Lần đầu tiên nghe thấy nàng ta nói như vậy, ta hận đến cắn nát răng, về phòng liền đập nát tất cả bình hoa bày trí trong phòng, ôm bức họa của tiểu nương ta khóc cả một đêm.

 

Dựa vào cái gì chứ?

 

Dựa vào cái gì nàng ta có thể làm thê, còn ta chỉ có thể làm thiếp?

 

Sau này nghe nhiều rồi, liền quen rồi, bản thân nàng ta tư sắc bình thường, chẳng qua muốn để ta thay nàng lôi kéo trái tim phu quân mà thôi.

 

Nghĩ thì đẹp đấy, chẳng qua phụ thân chưa hẳn đã đồng ý.

 

Dù sao trên ta còn có sáu thứ tỷ, đều bị ông ấy bán cho nhà cao cửa rộng làm thiếp, để đổi lấy công danh rồi.

 

Thấy ta trầm mặc không nói gì, Nam Cẩm Tú càng thêm đắc ý, tiến đến cạnh ta cười khúc khích nói: 

"Bắt đầu từ hôm nay, Hoằng Túc đại sư dịch kinh, giảng "Du Huyền Luận" ở chùa Hồng Ân, con em thế gia đều tề tụ, mẫu thân để ta xem mắt con trai Hoàn gia, tỷ đi cùng ta nhé?"

 

Thật là kỳ quái.

 

Hiếm thấy nàng ta tốt bụng như thế, chẳng lẽ không sợ ta đoạt mất nổi bật sao?

 

_______

Còn không chỉ như vậy.

 

Hôm xuất phát đó, Nam phu nhân lệnh cho thị nữ trong phòng mình trang điểm cho ta, lại đưa tới một kiện áo xuân đỏ tươi, từ trước đến nay ta chỉ mặc lại đồ cũ của Nam Cẩm Tú, lần đầu tiên không cao hứng nổi.

 

Chỉ vì bộ y phục này cắt may vừa vặn, rõ ràng là đặc biệt đặt may cho ta.

 

Rõ ràng là xem mắt cho con gái ruột của mình, vì sao lại may áo cho ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-3.html.]

 

Trong lòng mặc dù không tình nguyện, nhưng ta cũng không dám đắc tội với mẹ Cả, vẫn là ăn mặc chỉnh tề lên xe ngựa, chậm rãi lên đường tới chùa Hồng Ân.

 

Sau buổi trưa, xe ngựa đã tới chân núi, chủ tớ Nam gia mười mấy người dọc theo đường nhỏ quanh co, trước cổng chùa phủ đầy tùng liễu, núi non sừng sững, điện cổ mơ hồ.

 

Vài vị tăng nhân dẫn chúng ta tới tinh xá sau núi, ta và Nam Cẩm Tú mang khăn che mặt, một trái một phải đi theo bên cạnh Nam phu nhân, đi ngang qua một đội ngũ thị tộc trên dưới hơn trăm người, bà ta vội vàng kéo chúng ta lui về một bên.

 

"Nhìn kìa, đó là người của Hoàn gia."

 

Nam Cẩm Tú nghe vậy, trên mặt tươi cười như hoa nở: "Hoàn ngũ lang cũng ở đây sao?"

 

Hoàn ngũ là người có gia thế tốt nhất trong số những người cầu hôn nàng ta gần đây, tuy chỉ là con cháu dòng bên, nhưng là con trai trưởng, vả lại tài lực sau lưng gia chủ hùng hậu, tóm lại Nam phu nhân vô cùng hài lòng, lập tức cười tủm tỉm chỉ cho nàng ta nhìn.

 

"Người mặc áo bào màu xanh thẫm, đầu đội ngọc quan kia chính là Hoàn ngũ, con đứng dưới gốc cây, có thể nhìn rõ hơn."

 

Chỉ nhìn một cái, ta và Nam Cẩm Tú bên cạnh đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

 

Nam phu nhân vui mừng nói: "Thế nào?"

 

Chỉ thấy người này thân cao tổng cộng bốn thước (tầm 1m6), bao gồm ngọc quan chiếm 1 thước, đế giày dày một thước, này nếu mà đứng cạnh Nam Cẩm Tú, có thể được nàng ta kẹp dưới nách, dễ dàng xách đi khắp nơi.

 

"Rất tốt, rất tốt."

 

Ta trả lời có lệ cho qua, lại nhìn thấy Nam Cẩm Tú hai mắt mê ly, hai má ửng hồng, không biết đang nhìn đi đâu, ta nhìn lướt qua, lập tức hiểu rõ.

 

Lúc này đoàn Hoàn gia đã sớm đi xa, đang đến phía trước chính là hai nhà Vương, Thôi.

 

Người đi đầu tiên mặc y phục đen, tiền hô hậu ủng, nhưng đôi mắt lười biếng lạnh nhạt, đẹp đẽ hơn người, khiến người ta không dám nhìn thẳng, lại cúi đầu nhìn xuống, đôi giày kia dùng chỉ vàng thêu hoa văn hoa mộc lan, uốn lượn từ gót giày đến mũi giày, quý giá như Kim Mã Ngọc Đường.

 

Mãi đến khi người nọ đã đi không còn nhìn thấy nữa rồi, Nam phu nhân dẫn bọn ta tiến vào sương phòng, khuôn mặt đích muội kia của ta vẫn còn ửng đỏ, tinh thần không tập trung, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

 

Cửa sổ cao rộng, núi giả trong ao cách đó không xa, một bầy thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì, ta chống cằm, cười nói: "A muội à, muội muốn ăn thịt thiên nga không?"

 

Nam Cẩm Tú hình như đã hồi thần, cười mỉa mai: "Thịt thiên nga có gì ngon đâu."

 

Ta vui vẻ tán thưởng: "Cũng đúng, có cái gọi là nhìn được nhưng không ăn được."

 

Đang muốn dạy nàng tỉnh táo, nàng ta bỗng nhiên dùng hai tay che mặt, con ngươi m.ô.n.g lung, hai mắt rưng rưng lệ: "Nếu có thể ở cùng Vương lang một đêm, dạy ta sớm chiều thì c.h.ế.t cũng xứng đáng!"

 

Ta: ".........."

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...