Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 02:16:07
Lượt xem: 855

Nhưng mà, ta vẫn đợi.

 

Này vừa đợi, là đợi đến mặt trời xuống núi.

 

Vượn kêu chim hót, hoàng hôn sắp tắt, tiếng chim hót dần lắng xuống, rừng trúc trải dài bóng râm, Tiểu Mai ở phía sau bám lấy vai ta, vẻ mặt tủi thân.

 

"Nữ lang, ta đói bụng."

 

Ta an ủi nàng ấy: "Nhịn một chút, có lẽ sắp đợi được rồi chăng?"

 

Lời còn chưa dứt, phía xa bỗng truyền tới tiếng bước chân không nhanh không chậm, âm thanh càng lúc càng gần, mùi hương theo gió từng trận bay tới.

 

Ta xoay người lại nhìn, lập tức toàn thân cứng nhắc.

 

Ánh trăng sáng trong trên trời, bỗng nhiên ở trước mắt.

 

Lại nhìn ánh trăng sáng kia tay cầm một chiếc khăn màu bạc, bốn góc đã chuyển sang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng quen mắt.

 

"Nữ lang đang đợi, là cái này sao?"

 

________

Bắc đẩu đan xen, bóng trúc nghiêng nghiêng.

 

Ngọc lang dưới ánh trăng dần dần bước tới, một thân áo dài tuyết trắng, vài sợi tóc rũ xuống trên làn da trắng lạnh lẽo, không tô điểm thêm đen mà càng làm thêm trắng, như một tảng ngọc băng được chạm khắc đẹp đẽ.

 

Nếu ánh mắt của hắn không khinh miệt, giễu cợt như vậy, thì càng đẹp hơn.

 

Ta trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Vâng, đa tạ lang quân."

 

Nói xong liền duỗi tay ra nhận.

 

Nói chậm nhưng nhanh, đối phương nhấc tay lên, để ta bắt vào khoảng không.

 

"Tháng trước nữa, ngươi lỡ tay đổ rượu lên người Hoàn Cửu."

 

"Tháng trước, ngươi ngã một cái, liền ngã vào lòng Tạ Nhị Lang."

 

"Tháng này, ngươi lại muốn ra tay với tiểu lang đơn thuần của Thôi gia?"

 

Đều nói Vương Dư trăng thanh gió mát, có vẻ đẹp như Ngọc Sơn, người nói những lời này, nhất định chưa từng chứng kiến dáng vẻ mồm miệng gay gắt, lạnh như băng tuyết này của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-2.html.]

 

"Tuy Thôi Trạm là con vợ lẽ, nhưng được lớn lên dưới sự nuôi dạy tỉ mỉ của mẹ cả, ngươi cho rằng hắn sẽ coi trọng ngươi sao?"

 

"Hừ, uổng phí tâm cơ!"

 

Trước mắt bỗng tối sầm, là Vương Dư ném thứ gì đó lên không trung, ánh mắt hắn chán ghét, giống như lột sạch xiêm y toàn thân ta vậy, khiến cho ta cực kỳ xấu hổ.

 

Ta bị ném thẳng khăn lên mặt, nhưng không dám kêu lấy một tiếng.

 

Vương Dư có thể liệt kê ra từng hành vi của ta, ở trong mắt hắn, ta sớm đã là một nữ tử phóng đãng tùy tiện từ đầu đến cuối rồi.

 

Ta ổn định hơi thở một chút, lúc này mới cúi đầu, phát ra tiếng khóc tinh tế: "Vương Lang hiểu rõ ta như vậy, đến mẹ đẻ ta cũng tự nhận không bằng....."

 

Vương Dư nghe vậy, đôi mắt lười biếng lập tức nheo lại, giống như có một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng vào ta.

 

Ta vặn khăn tay, thẹn thùng nhìn thẳng vào gương mặt tê liệt của đối phương: "Ta hiểu rồi, trong lòng lang quân yêu ta!"

 

"Nếu đã như vậy, ta không gả cho Thôi lang nữa, dứt khoát gả cho chàng vậy!"

 

__________

Nói xong, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi lớn, trong lòng lúc này mới thống khoái.

 

Đang muốn xoay người vung tay áo, phóng khoáng rời đi, nhưng không hiểu sao dùng lực quá mạnh, quay đầu ngã như chó gặm cức, cả bộ y phục tuyết trắng lăn dưới bùn, quỳ rạp trên đất hồi lâu cũng không bò dậy được.

 

Mà Vương Dư ở phía sau từ trên cao nhìn xuống ta, hoàn toàn không có ý định vươn tay giúp đỡ.

 

Đợi tới khi ta không dễ dàng gì mới được Tiểu Mai vịn đứng lên, chỉ nghe coong một tiếng, đối phương thu bội kiếm lại, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

 

"Nhớ kỹ, cách xa tiểu lang Thôi gia một chút."

 

Ta không phản bác, mà lặng lẽ đứng dậy, dìu Tiểu Mai đang sợ hãi lủi thủi rời đi.

 

Một đường về thẳng nhà, sau lưng đã ướt đẫm.

 

Vị trưởng tử Vương gia này vào triều từ rất sớm, cả đời thuận buồm xuôi gió, từ trước đến nay mặc sức hoành hành, nói một không hai, người thanh cao ngạo mạn như thế, sao có thể cho phép một thứ nữ nho nhỏ mạo phạm?

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Lần này bị ta chiếm tiện nghi trong lời nói một chút, hắn vậy mà lập tức nổi sát tâm.

 

Vừa rồi, nếu không phải ta giả vờ ngã cực thảm thiết, khiến cho đối phương khinh thường, bây giờ.....

 

Chỉ sợ sớm đã là một cỗ thi thể rồi!

Bình luận

2 bình luận

Loading...