Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vương Triều Năm Ấy - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:39:11
Lượt xem: 2,161

Nhưng nếu đưa cả gia tộc đi, ta thở dài, ai lại dễ dàng rời bỏ quê hương tổ tiên chứ.

Huống hồ trong kinh còn có biết bao nhiêu nữ nhân, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn thảm kịch kiếp trước tái diễn sao?

Bị dị tộc chà đạp văn minh, giày xéo quê hương.

Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống đất, trán chạm vào mặt đá lạnh lẽo: "Công chúa..."

"Không cần nói nhiều," công chúa phẩy tay, "Quan Trình, ta hỏi ngươi, nếu tương lai có một vị tướng quân, chỉ với tám trăm người mà có thể đánh bại ba vạn quân, ngươi nói, triều ta nên phái ai đi ứng chiến đây?"

Trên mặt công chúa thoáng hiện một tia chua xót xa lạ, nàng lẩm bẩm tự nói: "Ta chẳng lẽ không muốn thay đổi đoạn lịch sử nhục nhã này sao? Chỉ cần nhìn thấy trong sách sử cũng đủ khiến lòng tan nát, vô số tiểu thuyết đều muốn cứu vãn lịch sử, nhưng khi thật sự ở đây, biết làm sao đây, đó là Thần Vũ đại tướng quân đó!"

Ta sững sờ, Thần Vũ đại tướng quân? Đó không phải là phụ thân ta sao?

Ta dè dặt nói: "Là Quan Thanh sao? Hiện tại người đang ở trong ngục."

Vệ Dương công chúa có chút ngẩn ngơ, ta cứ tưởng nàng sẽ hỏi ta làm sao biết Thần Vũ đại tướng quân chính là Quan Thanh, nhưng nàng lại hỏi: "Còn Tô hoàng hậu thì sao? Vị hoàng hậu đã sinh cho tân đế bốn nam hài ấy?"

"Cũng đang ở trong ngục."

"Còn Quảng Uy tướng quân Hứa Mộc thì sao? Người đã liên tiếp phá bốn thành, đánh chiếm kinh thành..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-trieu-nam-ay/9.html.]

Nói đến đây, mắt nàng đột nhiên mở to: "Người mà ngươi vừa c.h.é.m có phải tên là Hứa Mộc không?"

Ta có chút chột dạ, khẽ gật đầu: "Hiện giờ hắn... e là sắp c.h.ế.t rồi."

"Trời đất!" Vệ Dương công chúa kinh hãi lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế.

"Ngươi đã san bằng cả sân sau của tân đế rồi."

9

Ta trở thành thị nữ của Vệ Dương công chúa.

Nàng luôn nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý, lẩm bẩm những lời ta không hiểu.

"Quan Trình à, ngươi có biết theo truyền thống bên chỗ chúng ta, bây giờ chúng ta nên đánh nhau rồi. Mười năm trước, hẳn là ta sẽ hành hạ ngươi, nhưng bây giờ xu hướng đã thay đổi, mọi người đều thích xem ngươi hành hạ ta."

Ta im lặng không nói, nhưng nàng không có ý định buông tha ta: "Hơn nữa, bây giờ chúng ta nên đang tranh giành cùng một người nam nhân."

Choang!

Chiếc bình sứ trong tay ta rơi xuống đất, Vệ Dương công chúa chạy tới, vẻ mặt xót xa: "Ôi chao, đồ cổ..."

"Cẩn thận một chút, sau này những thứ này," Vệ Dương công chúa vung tay về phía bên trong điện, "đều phải đưa vào mộ của ta, ta phải tạo công ăn việc làm cho tổ quốc, để họ đào."

Loading...