Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vương Triều Năm Ấy - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:38:54
Lượt xem: 2,680

Ta bèn đem chuyện có kẻ đã vươn tay vào kinh thành, khuấy đảo triều đình kể cho nàng nghe.

Nhưng phản ứng của nàng nằm ngoài dự đoán của ta. Nàng bóc một quả quýt nhét vào tay ta: "Ngươi có biết không? Bánh xe lịch sử lăn bánh, thân người ở trong đó, rất khó thay đổi điều gì, cứ thuận theo tự nhiên là được."

"Ta cũng không phải không cố gắng, nhưng lịch sử rốt cuộc sẽ tự nó đi về quỹ đạo, chi bằng cứ tận hưởng sớm đi."

Ta quỳ xuống: "Dù cho..."

Ta có chút do dự, không biết nên nói ra chuyện kiếp trước như thế nào.

"Dù cho cái gì?" Vệ Dương công chúa mỉm cười nhìn ta, "Dù cho triều đại sụp đổ? Dù cho ta bị loạn đao c.h.é.m chết?"

Ta giật mình, trán chạm đất, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Kiếp trước, khi tân đế công phá kinh thành, hoàng đế tự vẫn, vị công chúa là muội muội của hoàng đế đã bị loạn đao c.h.é.m c.h.ế.t bởi những tên lính xông vào cung.

Chẳng lẽ Vệ Dương công chúa cũng trọng sinh? Nếu vậy, nàng hẳn phải muốn thay đổi tất cả hơn ta chứ? Tại sao lại thuận theo tự nhiên?

Vệ Dương công chúa lại kéo ta đứng dậy, áp sát tai ta, nhỏ giọng nói nhanh: "Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do."

Ta không có phản ứng, nàng lại nói nhanh: "Giá của chiếc áo sơ mi là bao nhiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-trieu-nam-ay/8.html.]

Ta vẫn không nói gì, cảm thấy có chút hoang mang.

Vệ Dương công chúa có vẻ hơi bực bội, nàng đi đi lại lại hai bước, rồi ngồi khoanh chân bên bàn, tay chống cằm: "Quan Trình, ta nhớ ngươi đã nói ngươi là một nha hoàn trong hoa viên phải không?"

"Ta không biết ngươi đã trải qua những gì, nhưng hãy nhớ đừng nói lung tung, ta dù sao cũng là công chúa, muốn làm khó một nha đầu nhỏ bé như ngươi vẫn có cách." Nàng nói với vẻ hung dữ.

Sau đó, nàng lại có chút an ủi: "May mà ngươi gặp phải một nữ sinh đại học lương thiện, nếu là một bậc thầy về thuật Hậu Hắc học, mạng nhỏ của ngươi đã mất từ lâu rồi.

"Cuối cùng, ta cho ngươi một lời khuyên," Vệ Dương công chúa nghiêm mặt nói, "Trong vòng mười năm, hãy rời khỏi kinh thành, cũng đừng đi về phía bắc, hãy đến Giang Nam đi!"

Ta cắn chặt môi, tân đế là người dị tộc, từ Bắc Thập Lục Thành đánh xuống phía nam, tiến vào kinh thành. Nơi nào hắn đi qua, không một ai sống sót, chỉ còn lại cảnh tượng đồ thành, cướp bóc.

Sau khi công phá kinh thành, hắn còn ra lệnh bắt ép nữ nhân trong kinh, bất kể đã thành hôn hay sinh con, chỉ cần nhìn thấy là bắt đi, đưa cho binh lính dưới trướng. Nếu không đủ người, thì một nữ nhân phải hầu hạ rất nhiều nam nhân. Mấy ngày đó, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng khắp kinh thành, ngày đêm không dứt.

Những gia đình có gia phong nghiêm khắc, đành phải dùng một dải lụa trắng kết liễu đời nhi nữ, tức phụ trong nhà để giữ gìn danh tiết.

Kiếp trước, nhờ là kỹ nữ nên ta may mắn thoát nạn, nhưng kiếp này không vào lầu xanh, làm sao tránh khỏi kiếp nạn này?

Thật sự phải đưa mẫu thân rời đi sao? Nhưng phía sau mẫu thân còn có cả mẫu tộc. Kiếp trước, vì mẫu tộc không có nơi nào để trốn, biểu tẩu đang mang thai, biểu tỷ đã lấy chồng, và cả tiểu biểu muội mới mười bốn tuổi, đều không thoát khỏi số phận bi thảm.

Loading...