Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vụng Trộm Với Thái Tử Gia - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-17 09:11:03
Lượt xem: 15,098

Chương 9

 

Im lặng.

Im lặng là bể bơi đêm nay.

Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Thẩm Hàm Xuyên bỗng nhiên cười khẽ.

"Hả? Chị dâu? Anh, anh đang nằm mơ à?"

Anh ta nháy mắt với tôi: "Kiều Hà, em là chị dâu của tôi sao?"

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: "Không phải."

Thẩm Hàm Xuyên nhún vai: "Anh, chuyện này không trách em được. Kiều Hà, người ta cũng nói không phải rồi."

Biểu cảm trên mặt Phó Lâm Châu rất khó tả. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cả người ướt sũng, ánh mắt đen thẳm, giống như một chú cún bị mưa làm ướt, bị người ta vứt bỏ, xù lông chuẩn bị cắn người.

Phó Lâm Châu không nói gì nữa, chỉ ở cách tôi và Thẩm Hàm Xuyên vài bước chân.

Bơi tự do xong, đổi sang bơi ngửa, rồi lại biến thành bơi bướm. Thi thoảng lại khoe khoang dáng người của hắn. Tám múi bụng rõ ràng rành mạch, rãnh bụng thon gọn kéo dài xuống phía dưới.

Thẩm Hàm Xuyên ghé tai tôi nói nhỏ.

"Em nhìn anh ấy xem, có giống con công xòe đuôi không? Chậc chậc, đây là đang cầu tình đấy."

Tôi liếc mắt nhìn: "Bình thường, chẳng ra sao cả."

Sau đó lại len lén liếc mắt nhìn hắn mấy cái. Nói chứ, tuy Phó Lâm Châu là tra nam, nhưng mà gương mặt này, vóc dáng này, quả thật có vốn để làm tra nam.

Kỹ thuật bơi tự do coi như là miễn cưỡng học được, trên trời bắt đầu nổi tia chớp, tôi hơi mệt, không lâu sau liền lên bờ thay đồ.

Gội đầu xong, tôi ở phòng thay đồ chuẩn bị sấy khô. Ngoài cửa liền truyền đến ba tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?"

Giọng Phó Lâm Châu vang lên: "Là anh. Mở cửa, vào sấy tóc cho em."

Chưa kịp để tôi từ chối, Thẩm Hàm Xuyên ngoài cửa đã cười tủm tỉm nói: "Sấy tóc gì chứ? Anh, anh đứng sang một bên cho em."

Tôi mở máy sấy tóc, không biết bọn họ nói gì nữa.

Chỉ là lúc ra ngoài, tóc Thẩm Hàm Xuyên rối bù, giống như bị người ta hành hạ.

Phải nói là, dì Thẩm thật sự rất biết hưởng thụ.

Bên này chơi mạt chược xong, bên kia bơi lội xong, bà ấy đã sắp xếp mát xa.

Phòng mát xa chia làm phòng ba người và phòng hai người.

Bố mẹ tôi và dì Thẩm ở một phòng, Thẩm Hàm Xuyên thì ở cùng phòng với tôi.

Phó Lâm Châu sau khi nghe thấy sắp xếp này, vẻ mặt hoang mang: "Con thì sao?"

Dì Thẩm nháy mắt với hắn: "Con tự tìm một phòng là được rồi."

Cuối cùng Phó Lâm Châu thật sự tự mở một phòng, nhưng hắn lôi kéo bố tôi vào cùng. Trước khi đóng cửa, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thẩm Hàm Xuyên.

"Biết rồi, biết rồi."

Thẩm Hàm Xuyên vội vàng đóng cửa lại.

Tôi nhắm mắt nghe nhạc, sau một hồi xoa bóp, mệt mỏi toàn thân đều tiêu tan, eo cũng không còn đau nữa.

Ngay lúc tôi đang thư giãn, Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên nói.

"Dâu tây trên cổ anh tôi, là em để lại phải không?"

Tôi đột ngột mở mắt, miệng nhanh hơn não: "Sao anh biết?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vung-trom-voi-thai-tu-gia/chuong-9.html.]

"Hai người các em sóng ngầm mãnh liệt, quá rõ ràng rồi còn gì?"

Thẩm Hàm Xuyên cười hì hì nhìn tôi: "Thật ra lúc nãy trước khi ăn cơm, tôi cũng vào nhà vệ sinh. Cửa không đóng kín, tôi thấy hai người hôn nhau trong đó."

Tôi rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

"Vậy lúc nãy sao anh còn giả vờ như không biết gì, còn dạy em bơi trước mặt Phó Lâm Châu?"

"Anh tôi từ nhỏ đã đè nén tôi, tôi muốn xem anh ấy ăn dấm một chút."

Thẩm Hàm Xuyên gãi gãi đầu, thở dài: "Kết quả, tôi vừa bị anh ấy đánh cho một trận."

Nói rồi anh ta đột nhiên nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Nhưng mà nói thật, anh tôi thật ra rất tốt, có thể làm bạn trai."

Sao lại khác với những gì dì Thẩm nói?

"Mẹ tôi rất thích giới thiệu đối tượng. Anh tôi lúc bằng tuổi tôi, suốt ngày bị bà ấy lôi đi xem mắt, anh ấy cảm thấy thật sự phiền không chịu nổi, liền nói chuyện này với mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ cho rằng anh ấy ngại ngùng, liền tiếp tục tìm đối tượng cho anh."

"Anh tôi bèn dựng lên hình tượng tra nam trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không thể nào đẩy con gái nhà người ta vào hố lửa, sau đó liền thôi."

Tôi suy nghĩ một chút về độ tin cậy trong lời nói của Thẩm Hàm Xuyên.

Tối hôm qua, lần đầu tiên, hình như hắn... thật sự... khá là... vụng về...

Cũng thật sự... có chút... nhanh chóng...

Ngọn lửa vừa bị dập tắt trong lòng tôi lại le lói bùng lên, cả người tôi có chút lâng lâng.

Mát xa xong cuối cùng cũng có thể về phòng ngủ. Tôi nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, bật đèn ngủ màu vàng ấm áp.

Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, mưa to như trút nước.

Trong lòng cất giấu một người, mỗi khi nhớ đến nhịp tim liền không tự chủ được mà tăng nhanh, tâm trạng cũng mây đen tan biến, hửng nắng lên.

Bỗng nhiên, một tiếng sấm vang dội xé toạc bầu trời đêm, đèn vụt tắt. Tôi thử bật công tắc, không có cái đèn nào sáng được.

Trời mưa to, mất điện.

Điện thoại chỉ còn 1% pin, xem ra không trụ được bao lâu.

Trong đêm tối tĩnh mịch này, tay nắm cửa đột nhiên chuyển động.

"Cạch" một tiếng, cửa mở. Có người rón rén đi vào, còn đóng cửa lại.

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ người tới là ai, muốn bật điện thoại soi sáng, kết quả điện thoại tự động tắt nguồn.

Nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết khiến lông tơ toàn thân tôi đều dựng đứng.

Loại vườn tược của người giàu này rất dễ bị trộm đột nhập sao?

Nghĩ đến đây, tôi lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh.

Nhìn bóng người chậm rãi đến gần giường tôi, tôi chộp lấy hộp khăn giấy da bò bên cạnh. Ngay khi hắn ta sắp đưa tay chạm vào tôi, tôi hung hăng đập vào đầu hắn.

 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Chương 10

 

Tôi không đập trúng người. Là do tôi nhắm quá kém, hộp khăn giấy trượt mất.

Tôi theo phản xạ chui vào trong chăn, trùm kín mít toàn thân.

Mép giường lõm xuống, người nọ ngồi xuống. Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong chăn, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi.

Mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi hương gỗ.

Ngửi thấy mùi hương này, tôi an tâm một chút.

Là Phó Lâm Châu.

Loading...