Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vụng Trộm Với Thái Tử Gia - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-17 09:09:20
Lượt xem: 14,637

Cả bữa cơm tối ăn uống không biết mùi vị gì.

Bề ngoài thì bình thường, dưới gầm bàn, chân Phó Lâm Châu cứ cọ cọ vào chân tôi.

Cuối cùng cũng ăn xong, tôi chuẩn bị cùng bố mẹ về nhà. Kết quả dì Thẩm nhiệt tình mời chúng tôi ở lại vườn nghỉ ngơi, ít nhất phải ở lại một đêm rồi hẵng đi. Bố mẹ tôi giả vờ từ chối vài câu.

Dì Thẩm lại nói: "Vừa hay để hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm."

Lần này bố mẹ không từ chối nữa, đồng ý ở lại tối nay.

Có thể tiếp tục gặp Phó Lâm Châu, không biết tại sao, trong lòng tôi lại có chút vui mừng.

 

Chương 8

 

Dì Thẩm kéo bố mẹ tôi đi chơi mạt chược. Ba thiếu một, bà ấy nhắm vào Phó Lâm Châu.

"Lâm Châu, con qua đây chơi cùng đi."

"À đúng rồi, Kiều Kiều, trong vườn còn có bể bơi nước ấm, lát nữa để Hàm Xuyên dẫn con đi. Bên đó chuẩn bị mấy chục bộ đồ bơi mới, con cứ tùy ý lấy."

Phó Lâm Châu "hừ" một tiếng: "Không chơi, con muốn đi bơi."

Dì Thẩm bất mãn nhìn hắn: "Người ta tuổi tác xấp xỉ nhau, vừa hay mượn cơ hội ở riêng với nhau. Con xen vào làm gì, muốn già rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt à?"

"Tối nay con muốn bơi."

"Vậy con lái xe đến bể bơi bên ngoài ấy."

Phó Lâm Châu không để ý đến bà, xoay người rời đi. Dì Thẩm suy nghĩ một chút, đột nhiên phản ứng lại, lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

"Kiều Kiều, con đừng bị Lâm Châu lừa."

Thấy tôi vẻ mặt nghi ngờ, bà kiên nhẫn giải thích: "Lâm Châu tuy đẹp trai, nhưng nó đào hoa lắm."

"Con không biết đâu, nó thay bạn gái như thay áo, lâu nhất cũng không quá một tháng."

"Nó đối với tình cảm trước nay chưa từng nghiêm túc, chỉ qua loa cho có lệ, chán rồi thì chia tay, lại đổi người mới."

Lời nói của dì Thẩm khiến cho chút lửa lòng vừa nhen nhóm trong tôi bỗng chốc lụi tàn, dần dần tắt hẳn. Hóa ra không phải thích, chỉ là nhất thời hứng khởi.

"Nghe nói con có một người chị gái, lăn lộn tình trường, thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo. Cô ấy đúng là rất xứng với Lâm Châu, sau này nếu hai người kết hôn, còn có thể lập một hiệp ước, mỗi người tự chơi, không can thiệp lẫn nhau."

Tôi muốn nói là muộn rồi, chị gái tôi đã không còn thích Phó Lâm Châu nữa.

Dì Thẩm giao tôi cho Thẩm Hàm Xuyên, tôi đi theo anh ta đến bể bơi. Lúc đến đó, Phó Lâm Châu đã thay quần bơi xong.

Chậc, lưng rộng eo thon, cơ bụng săn chắc, rãnh bụng như lưỡi d.a.o sắc bén đoạt mệnh.

Đây là muốn quyến rũ ai?

Dù sao tôi cũng tuyệt đối sẽ không nhìn thêm một cái nào.

Tôi rời mắt, hỏi Thẩm Hàm Xuyên: "Nghe dì nói, anh ở trường là đội tuyển bơi lội, còn từng đạt huy chương vàng bơi tự do?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vung-trom-voi-thai-tu-gia/chuong-8.html.]

"Đúng vậy. Muốn học bơi tự do không? Tôi dạy cho."

Tôi gật đầu, rất vui vẻ đạt được nhất trí với Thẩm Hàm Xuyên.

Bể bơi có người quản lý riêng, bên trong có đủ loại đồ bơi. Tôi tùy tiện chọn một bộ kiểu áo ba lỗ thay vào, tắm qua loa rồi xuống nước.

Thẩm Hàm Xuyên và Phó Lâm Châu đều ở trong bể bơi.

Phó Lâm Châu chống tay ngồi dậy, tóc ngắn nhỏ nước, giọt nước từ trên trán trượt xuống cằm, lại rơi xuống cơ bụng săn chắc của hắn.

"Kiều Hà, lại đây." Hắn ngoắc tôi.

Tôi coi như không nghe thấy, bơi về phía Thẩm Hàm Xuyên.

Phó Lâm Châu vẻ mặt khó tin nhìn tôi.

Thẩm Hàm Xuyên nhướn mày: "Bạn học Kiều Hà, sao tôi cảm thấy em với anh trai tôi có gì đó mờ ám?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Cảm giác nhầm rồi."

Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ, đôi mắt trong veo cong lên: "Nhưng mà anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đó, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Sợ quá đi."

Thẩm Hàm Xuyên nói sợ hãi, nhưng ngữ khí lại có chút hưng phấn.

Anh ta bắt đầu dạy tôi bơi tự do.

"Lòng bàn tay phải hướng ra sau." Anh ta làm mẫu cho tôi, lại sửa tư thế sai của tôi, "Em phải như vậy."

"Đẩy nước phải đẩy đến cùng, duỗi thẳng cánh tay."

Thẩm Hàm Xuyên rất kiên nhẫn dạy tôi. 

Không biết từ lúc nào, Phó Lâm Châu đã đến bên cạnh. Hắn nhìn chằm chằm chúng tôi, ngữ khí lạnh lùng, giống như tuyết tháng chạp.

"Thẩm Hàm Xuyên, cậu đang làm cái gì?"

Thẩm Hàm Xuyên nhếch môi với hắn, ra vẻ nghiêm túc hỏi ngược lại: "Dạy cô ấy bơi, anh không nhìn ra sao?"

"Không cần cậu, để tôi dạy."

Thẩm Hàm Xuyên cúi đầu dạy tôi: "Kiều Hà, em phải dùng lực ở vai, cơ lưng dẫn động vai xoay chuyển."

Sau đó như là mới nghe thấy lời Phó Lâm Châu: "Cái gì? Anh dạy?"

"Anh, anh là quán quân bơi tự do sao? Ồ, hình như anh không phải nhỉ. Vậy vẫn là tôi chuyên nghiệp hơn, anh đừng dạy sai, làm lỡ thời gian của người ta."

Nhìn sắc mặt Phó Lâm Châu càng ngày càng âm trầm, anh ta vẫn ngây thơ vô số tội.

"Anh, sao sắc mặt anh khó coi vậy? Dù sao đây cũng là đối tượng xem mắt của em, anh dạy cô ấy không thích hợp đâu."

Phó Lâm Châu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

"Mẹ nó! Đây là đối tượng xem mắt của cậu?"

"Cậu nhìn cho kỹ vào, đây là chị dâu của cậu!"

 

(Chanh: Từ chương sau đi là đổi nam9 xưng hô anh-em với nu9 nhé ạ, tại ổng khẳng định chủ quyền rồi hihi)

Loading...