VỌNG XUYÊN - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:16:07
Lượt xem: 87

Khi ta mang thai sáu tháng, tin từ biên quan báo về, chiến sự đại bại, Hạ lão tướng quân hy sinh anh dũng.

 

Tim ta thắt lại, lão nhân hay nhíu mày trợn mắt kia thế là đã không còn nữa ư?

 

Đích tôn của người còn chưa được gặp người.

 

Hạ Hằng Xuyên không nói một lời, nhốt mình trong tẩm điện của hắn, đến ngày thứ ba, khoác lên mình chiến bào xông vào Kim Loan Điện, xin được xuất chinh.

 

Bách quan đều cho rằng hắn chỉ còn một cánh tay, không thể gánh vác trọng trách.

 

Ta cũng khoác lên mình chiến phục, được Cơ Phàm dìu dắt, bước vào điện, đứng bên cạnh Hạ Hằng Xuyên, "Nhi thần nguyện làm cánh tay thứ hai cho phò mã, cùng hắn ra sa trường." Bách quan xôn xao, bàn tán không ngớt.

 

Phụ hoàng trên ngai vàng đột nhiên ho dữ dội, buông tay che miệng ra, một tay dính đầy máu.

Công công bên cạnh hoảng hốt, dìu phụ hoàng vào nội điện nghỉ ngơi.

 

Sau khi thái y chẩn đoán, sắc mặt trở nên nặng nề.

 

Phụ hoàng mỉm cười nhàn nhạt, không mấy quan tâm, cho phép chúng ta lui, hẳn là đã sớm biết chuyện.

 

Vừa bước ra khỏi tẩm cung của phụ hoàng, thái tử đã vội vàng kéo ta đến Đông cung.

 

"Hoàng muội, Vô Vọng ở đâu?" Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt ta.

 

"Ta không biết." Ta quay người muốn rời đi.

 

"Hoàng muội, nếu muội không nói nữa sẽ không còn kịp, phụ hoàng muốn truyền ngôi cho đứa con hoang này." Hắn nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.

 

Truyền ngôi cho Vô Vọng, phụ hoàng đã mất trí rồi sao? Chẳng lẽ người không sợ bị hậu thế phỉ nhổ, tiếng xấu lưu truyền muôn đời hay sao?

 

"Nguyên Nguyên, ngoan ngoãn, nói cho hoàng huynh biết, được không?" Hắn tiến đến gần ta, nở nụ cười dữ tợn.

 

Cánh cửa bị một người đá văng ra, là Cơ Phàm.

 

Hắn như phát điên lao tới, đẩy thái tử ra, ôm ta vào lòng che chở.

 

Thái tử chỉnh trang lại y phục, hai mắt híp lại, mang theo sát khí, "Cơ Phàm, ngươi dám động thủ đối với bản cung?"

 

Cơ Phàm khụy hai gối, quỳ xuống đất, "Cơ Phàm không dám."

 

"Nếu không phải lần trước ngươi tự ý thả Vô Vọng, bản cung há cớ gì rơi vào thế bị động như hôm nay." Thái tử rút lấy roi da từ giá binh khí bên cạnh, giơ cao lên, quất vào người Cơ Phàm.

 

Trên hồng y của Cơ Phàm lập tức hiện ra một vệt đỏ sẫm. Hắn như đã quen với đòn roi, chẳng hề rên rỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vong-xuyen/chuong-13.html.]

 

Ta chống tay vào eo, từ từ khom người xuống, bóp cằm Cơ Phàm, "Vết thương trên người ngươi là do hắn đánh?"

Ngày sinh thần của thái tử, Vô Vọng và Hạ Hằng Xuyên bị ám sát, sau đó do ta xuất hiện, sát thủ đột nhiên rút lui.

 

Nghĩ lại đây chính là tội tự ý làm chủ việc của thái tử.

 

Ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn là người của thái tử, lại vì ta mà mưu phản thái tử, đổi lấy một thân roi đòn.

 

Thái tử cười lạnh nói: " Hoàng muội đau lòng sao, cũng chỉ đánh chín mươi tám roi, lại ngâm mình trong nước muối nửa tháng."

 

"Thái tử ca ca, ta có Hạ gia chống lưng, cho dù Hạ lão tướng quân đã chết, nhưng binh lính của tướng quân trước đây cũng đều trung thành với Hạ Hằng Xuyên. Nếu ngươi không g.i.ế.c được Vô Vọng, ta cũng không còn đứng về phía ngươi, vậy ngươi phải làm sao?"

 

Hắn giơ cao roi da, định quất vào người ta, Cơ Phàm bỗng chốc đứng dậy, che chở ta sau lưng.

"Hoàng muội ngoan ngoãn, đừng uy h.i.ế.p ta, trên người Cơ Phàm còn có độc dược do ta hạ." Thái tử hừ một tiếng, buông tay xuống, "Hắn là thủ lãnh ám vệ của ta, ta sao có thể không phòng bị?"

 

"Nói điều kiện." Ta đẩy Cơ Phàm ra.

 

"Dùng mạng sống của Vô Vọng lại đổi." Ánh mắt thái tử lóe lên một tia tàn nhẫn.

 

Ra khỏi Đông cung, đã qua giờ ngọ. Con đường cung dài hun hút, không thấy điểm cuối, ta dắt tay Cơ Phàm chậm rãi bước đi.

 

"Cơ Phàm, ta không biết phải chọn thế nào." Ta dừng bước, nhìn hắn chăm chú.

 

Hắn búng nhẹ vào trán ta, "Tiểu bảo bối, ta biết phải chọn thế nào, nàng đừng lo lắng."

"Ngươi sẽ gi/ết/ Vô Vọng sao?" Ta nắm lấy tay áo hắn.

 

"Ra chiến trường, giao phó mạng sống cho ông trời." Hắn ôm lấy bờ vai ta, nở nụ cười hào sảng, "Tiểu bảo bối, Hạ Hằng Xuyên thông minh hơn nàng nhiều, hắn đã sớm biết ta là người của thái tử."

 

Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc.

 

"Nàng thật may mắn, gặp được ta và Hạ Hằng Xuyên, hai kẻ si tình." Hắn bật cười, "Hạ Hằng Xuyên nói đúng, ta không thể gi/ết/ Vô Vọng, ta không thể tranh giành với người đã khuất."

 

"Ngươi từ khi nào lại có quan hệ tốt với Hạ Hằng Xuyên như vậy, hai người không phải nên l.à.m t.ì.n.h địch sao." Hốc mắt ta cay xè, giọng nói nghẹn ngào.

 

"Ta và hắn là đồng minh, với Vô Vọng mới là tình địch." Hắn vuốt ve bụng ta, "Tiểu bảo bối, ta cùng đồng minh chinh chiến sa trường, nàng ngoan ngoãn ở nhà sinh con cho chúng ta."

 

Hạ Hằng Xuyên lẻ bóng đứng trước cổng cung, thấy ta đến, một tay đưa ra, cánh tay áo bên kia trống rỗng bay phấp phới trong gió.

 

Ta dắt Cơ Phàm tiến về phía hắn, nắm lấy tay hắn, ba người khí thế hiên ngang trở về phủ.

Dọc đường đi, rất nhiều bá tánh xì xào bàn tán, ta và Cơ Phàm còn cố ý cười lớn cho họ nghe.

Hạ Hằng Xuyên có chút thẹn thùng, vành tai đỏ bừng, mười ngón tay đan xen với ta lấm tấm mồ hôi.

 

Cứ như vậy đi đến cuối cuộc đời lại là chuyên may mắn trong kiếp này của ta, chẳng phải sao!

Bình luận

3 bình luận

Loading...