Vô Danh - Chương 17:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:08:54
Lượt xem: 660

Khi màn đêm buông xuống, anh trai trở về, trong tay còn cầm theo cháo thịt nạc trứng bác thảo.

Trình Nguyệt bớt căng thẳng, vui vẻ nhận lấy cháo thịt nạc nhấm nháp.

Anh trai gắt gao nhìn chằm chằm Trình Nguyệt đang múc cháo, phá vỡ sự im lặng.

"Nguyệt Nguyệt, có thể tạm thời anh không đi được."

Trình Nguyệt suýt chút nữa bị sặc, cuống quít ngẩng đầu.

"Vì sao? Em chuẩn bị xong hết rồi."

"Anh vừa mới đến phòng thí nghiệm, bên đó xảy ra vấn đề, số liệu xảy ra sai sót, tương đương với tất cả số liệu trước đó đều bị sai, cần phải nghiên cứu lại từ đầu, anh cần phải làm xong những việc này một lần nữa mới có thể rời khỏi nơi này."

Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh trai, tại sao anh lại nói như vậy?

Trong mắt Trình Nguyệt hiện lên vẻ thất vọng, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, nó lộ ra nụ cười khéo hiểu lòng người.

"Không sao, em chờ anh trai."

Anh trai ngồi đợi đến nửa đêm, cuối cùng cũng đợi được Trình Nguyệt gọi cho ai đó.

"Đúng vậy, để tôi gửi số liệu mới cho anh, tôi muốn ba triệu, nhất định phải là tiền mặt, anh tự tay giao cho tôi, tôi tin chắc anh lời hơn tôi nhiều.

"Nhớ kỹ, chỉ có một mình anh đến, tôi biết rõ kiểu tống tiền của anh đấy."

Anh trai muốn làm gì?

Dưới sự bày mưu đặt kế của anh trai, Trình Nguyệt vào phòng thí nghiệm không chút trở ngại.

Nó tự cho là giấu được anh trai, chụp lại tất cả số liệu.

Nhân lúc anh trai làm việc, nó nói phải ra ngoài chọn cảnh.

Đợi Trình Nguyệt đi rồi, tôi ngồi ở ghế phụ của anh trai, nhìn anh đi theo sát phía sau.

Những người đó cực kỳ hung ác, căn bản không phải người anh có thể đối phó.

Ngu ngốc!

Tự đi tìm chết.

Trong trường học bỏ hoang, Trình Nguyệt đưa USB trong tay cho người trước mặt.

Nhưng khi nhìn rõ mặt người nọ, anh trai và tôi đều ngây ngẩn cả người.

Người nọ chính là chủ sạp ăn vặt bị tôi thu phí bảo kê.

Đúng vậy, thật ra ngày đó tôi không phải thật sự làm chuyện ác, mà là tôi đã nghi ngờ người này từ lâu.

Anh trai run rẩy hai tay, gửi tin nhắn báo cảnh sát.

Nhìn thấy người nọ là ai rồi, thật ra anh có thể đứng ở đó chờ cảnh sát đến.

Nhưng mà mắt thấy giao dịch kết thúc, người nọ liền muốn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-17.html.]

Tôi biết anh trai nghĩ như thế nào.

Hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t em gái đang ở trước mắt, sao anh lại bỏ lỡ lần nữa.

Có lẽ đây là lần cuối cùng người xấu kia xuất hiện.

Rất nhanh, tôi đã đoán được kết quả, anh trai bất chấp tất cả xông lên, cùng người đó đánh nhau.

Hai người lăn qua lăn lại trong đống gạch ngói, cuối cùng anh trai chiếm ưu thế, cưỡi lên người nọ.

Từng cú đ.ấ.m rơi xuống mặt ông ta.

"Ai bảo ông hại em gái tôi, tôi muốn ông đền mạng cho em gái của ta!"

Cú đ.ấ.m tiếp theo còn chưa trúng, anh trai kêu lên một tiếng đau đớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn xuống dưới.

Lồng n.g.ự.c nhô ra mũi dao, m.á.u chảy đầm đìa.

"Vì sao?"

Anh trai quay đầu lại hỏi.

Sau lưng, Trình Nguyệt cầm d.a.o trong tay, không giả vờ nữa.

"Tôi chỉ muốn sống thật tốt, không phiền não mà sống, tôi làm sai cái gì? Sao ai cũng muốn ép tôi?"

"Nghiêm Đình đáng chết, nó thậm chí lừa cả tôi, nếu không phải anh vạch trần nó, tất cả chúng ta đều xong rồi."

"Anh ép tôi phải làm như này, chúng ta rõ ràng có thể đến thành phố mới, bắt đầu cuộc sống lại từ đầu, vì sao anh cứ phải khăng khăng như thế, phá vỡ tất cả mọi chuyện!"

Anh trai bất lực ngã nhào trên đất, cả đống bụi bặm bay ào lên.

Người đàn ông đạp anh trai một cái.

"Hừ! Hai anh em đều cmn là đồ ngu!"

Dù là hận anh trai, nhưng lúc này tôi cũng sốt ruột.

Trình Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Thôi kệ đi, tôi chỉ muốn cầm tiền, sống một cuộc sống tốt."

Nó cười ha ha, cúi đầu bới túi tiền.

Nhưng khi nó cầm số tiền kia, dùng sức ngửi mùi mực in, đột nhiên phát hiện có vấn đề.

Trừ tờ thứ nhất và tờ cuối cùng là tiền thật ra, ở giữa đều là tiền giả.

"Lừa ông đây à?"

Thừa dịp Trình Nguyệt ngây người, anh trai giật lấy d.a.o của nó, đ.â.m vào n.g.ự.c nó.

Trên mặt Trình Nguyệt vẫn còn đang nghi ngờ, nó cúi đầu nhìn xuống lồng n.g.ự.c đang chảy m.á.u như suối tuôn, vẻ mặt đau khổ.

Còn chưa kịp phản ứng, anh trai rút d.a.o ra, lại đ.â.m thêm một dao.

Trình Nguyệt không cam lòng ngã xuống, sau khi c.h.ế.t mắt vẫn nhìn chằm chằm túi tiền.

Bình luận

2 bình luận

Loading...