Chạm để tắt
Chạm để tắt

Viết Truyện Với Ma - Chap 6 Mơ sao?

Cập nhật lúc: 2024-09-11 19:58:50
Lượt xem: 0

Từ cái ngày bất chợt nhớ về Hàn Tĩnh, tôi dường như không thể nào thoát khỏi những dòng cảm xúc lẫn lộn, đan xen giữa nhớ nhung và hoài niệm. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một thoáng qua, một kỷ niệm chợt ùa về như người ta đôi khi vẫn nhớ về một người bạn cũ, rồi sẽ tan biến đi như mây trời lướt qua. Nhưng không. Nó dai dẳng, đeo bám và mỗi ngày càng mạnh mẽ hơn. Cái cảm giác cồn cào ấy, nó như một vết thương nhỏ nhưng cứ ngày một sâu, ngày một đau, khiến tôi không thể ngừng nghĩ về Hàn Tĩnh—cô bạn đã cùng tôi trải qua bao nhiêu năm tháng êm đềm, nhưng giờ đây lại trở thành một bóng hình xa xôi, dường như không thể với tới.

Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy. Có lẽ chính Khả Tư đã vô tình khơi gợi lại những ký ức đó. Dù Khả Tư hoàn toàn khác biệt—nếu không muốn nói là đối lập—với Hàn Tĩnh, nhưng sự hiện diện đều đặn của cô ấy bên cạnh tôi khiến tôi nhớ về những ngày tháng xưa kia. Khả Tư không có đôi mắt sống động đầy chiều sâu như Hàn Tĩnh, cũng không có sự trầm mặc kín đáo khiến tôi cứ muốn khám phá. Nhưng cô ta luôn ở đó, một sự hiện diện có phần bình thường, lặng lẽ. Và chính cái "bình thường" ấy lại khiến tôi day dứt. Tôi nhớ Hàn Tĩnh. Tôi nhớ cái cách chúng tôi từng bên nhau, hiểu nhau qua từng ánh mắt, từng nụ cười hiếm hoi. Cái cách mà thời gian trôi qua bên cạnh cô ấy, không ồn ào nhưng lại chứa đựng một sự bình yên hiếm có. Bây giờ, mỗi ngày trôi qua, tôi lại nhớ cô ấy nhiều hơn. Càng nghĩ, tôi càng khao khát gặp lại cô ấy, nhưng cũng không thể ngăn mình tự hỏi: "Liệu cô ấy có còn nhớ tôi không? Hay Hàn Tĩnh đã quên đi cái tên tôi từ lâu rồi?"

Đôi khi, cái mong muốn gặp lại cô ấy thật ích kỷ. Tôi không thể chối bỏ điều đó. Tôi biết rõ mình đang mong đợi một điều gì đó không chắc sẽ đến. Cái cảm giác giống như một canh bạc, mà tôi là kẻ đặt cược tất cả niềm hy vọng của mình vào một ván bài chẳng rõ kết quả. Buồn cười thật đấy. Thế mà tôi vẫn cứ mong mỏi, vẫn hy vọng một cách mơ hồ, như thể chỉ cần một phép màu nhỏ thôi, cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi, sẽ lại cười nhẹ nhàng như ngày xưa.

Rồi một buổi tối, không chịu nổi sự dày vò trong lòng nữa, tôi quay sang Khả Tư. Chúng tôi đã thân hơn qua thời gian, ít nhất đủ để tôi cảm thấy có thể mở lòng. Tôi hỏi cô ấy một câu mà bản thân tôi cũng không ngờ tới: "Này, tôi đang nhớ một người bạn cũ. Tôi có nên gọi cho cô ấy không?"

Khả Tư ngẩng đầu lên từ cuốn sách, nhìn tôi một lúc như thể cố gắng đoán xem tôi đang nghĩ gì. Cô ấy không nói ngay, nhưng khi lên tiếng, giọng cô ấy thật đơn giản, thản nhiên: "Sao cô phải hỏi? Cứ gọi đi. Đó là bạn thân của cô mà, đúng không?"

Câu trả lời của Khả Tư làm tôi sững sờ. Nó như một cú đẩy nhẹ, một lời khuyến khích mà tôi không biết mình đang cần. Cô ấy nói đúng. Đó là Hàn Tĩnh—người bạn thân nhất của tôi. Sao tôi phải do dự, sao phải ngần ngại như thế này chứ? Từ khi nào mà tôi lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy? Lời nói của Khả Tư như một que diêm nhỏ, thắp sáng lại ngọn lửa mà tôi đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Cảm giác ấy... giống như tôi vừa tìm thấy một lý do chính đáng để làm điều mình khao khát.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng sinh khí mới tràn vào lòng mình. Có chút gì đó hồi hộp, phấn khích, như đứa trẻ ranh lâu rồi mới được gặp lại người bạn thân. Tim tôi đập nhanh, tay run run khi tôi với lấy cuốn nhật ký cũ. Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi không nhớ chính xác nữa, nhưng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi ghi chép lại thứ gì đó trong cuốn nhật ký ấy. Những trang giấy ngả vàng theo năm tháng, mực viết đã phai màu, nhưng vẫn đủ rõ để tôi tìm thấy số điện thoại của Hàn Tĩnh.

Ngón tay tôi lướt qua từng con số, chậm rãi, cẩn thận, như thể chỉ cần nhập sai một con thôi thì mọi thứ sẽ tan biến. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể nghe thấy rõ ràng. Tôi dừng lại, ngần ngại một chút, để nhìn kỹ lại số điện thoại. "Ba năm rồi," tôi tự nhủ. "Liệu cô ấy còn dùng số này không? Liệu cô ấy có nhấc máy? Và nếu cô ấy nhấc máy, liệu cô ấy có nhớ tôi không? Hay có khi cô ấy đã thay đổi, đã có một cuộc sống mới, quên mất tôi từ lâu?"

Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến lòng tôi rối bời. Tôi ngồi thừ ra đó một lúc lâu, tay vẫn cầm điện thoại mà chưa dám bấm nút gọi. Lòng tôi trĩu nặng, đầy những hoài nghi và lo lắng. Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng mình không thể cứ chờ đợi mãi. Nếu không gọi bây giờ, tôi sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.

Và cuối cùng, tôi quyết định. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như để trấn an chính mình. Ngón tay tôi nhấn vào nút gọi.

Khi tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự tĩnh lặng của căn phòng, nó như một tín hiệu bất ngờ trong một vũ trụ mơ hồ. Tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại, không ngừng, và hòa quyện với tiếng đập của tim tôi, tạo thành một bản giao hưởng kỳ lạ, như một giai điệu vô hình mà chỉ tôi có thể nghe thấy. Sự căng thẳng trong không khí không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận bằng cách mà nhịp tim tôi tăng lên từng hồi.

Khả Tư, đứng đối diện tôi, dường như nhận thức được từng chút thay đổi trong không gian. Cô ấy không nói gì, không làm gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ như một nhân vật trong một câu chuyện chưa được kể. Sự hiện diện của cô ấy, mặc dù không có nhiều biểu hiện cảm xúc, lại mang đến cho tôi một cảm giác bình yên, như thể cô là một yếu tố cố định trong sự hỗn loạn này.

Giọng nói từ đầu dây bên kia phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng và trầm ấm, như một làn sóng vỗ về tâm trí tôi. "Xin chào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/viet-truyen-voi-ma/chap-6-mo-sao.html.]

Có một thứ gì đó kỳ diệu và lạ lùng trong âm thanh ấy, như thể thời gian và không gian đã hòa quyện vào nhau, tạo ra một khoảnh khắc vỡ lẽ. "Hàn Tĩnh, là cậu thật sao?" Tôi hỏi, giọng nói của tôi nghe có vẻ lạc lõng, như thể đang lạc bước trong một cơn mơ.

Giọng nói từ bên kia dường như đột ngột trở nên thận trọng hơn. "Tuyết Huyên, thật sự là cậu à?"

Mỗi từ, mỗi âm điệu đều mang theo sự ngạc nhiên và một chút e dè, như thể Hàn Tĩnh cũng đang vật lộn với chính những cảm xúc của mình. "Đúng vậy, tôi đây," tôi trả lời, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bị rung động. "Tôi là Tuyết Huyên."

Những năm tháng không gặp đã tạo ra một khoảng cách không thể lấp đầy ngay lập tức, như thể một cơn bão đã đi qua và để lại những tàn dư của nó. Có sự lặng im kéo dài, như một khoảng trống giữa chúng tôi mà không thể tìm thấy từ ngữ để lấp đầy.

Cuối cùng, Hàn Tĩnh lên tiếng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý: "Cậu có muốn đi uống café không?"

Câu hỏi của cô như một sợi dây mỏng manh nối lại những mảnh vụn của quá khứ. Nó không phải là một câu trả lời hoàn chỉnh cho những cảm xúc phức tạp đang tràn ngập trong tôi, nhưng nó lại mang đến một tia sáng nhỏ bé trong đêm tối. "Đi café à?" tôi lặp lại, cảm giác như mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng.

"Đúng vậy," Hàn Tĩnh đáp, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng có một chút hồi hộp, như thể cô đang cố gắng giữ cho tất cả không bị vỡ vụn. "Có lẽ chúng ta nên gặp nhau, trò chuyện về những gì đã xảy ra trong ba năm qua. Tôi nghĩ việc đó có thể giúp chúng ta bắt đầu lại."

Tôi cảm nhận được sự mơ hồ trong lời nói của cô, như một lớp sương mù che phủ những cảm xúc chân thực. Hàn Tĩnh, mặc dù không bộc lộ rõ ràng, nhưng có vẻ như cô cũng đang vật lộn với những khao khát và lo lắng không dám thừa nhận.

"Vậy thì, khi nào?" Tôi hỏi, sự bồn chồn trong lòng không thể che giấu.

"Cuối tuần này," Hàn Tĩnh trả lời, "ở quán café cũ, nơi chúng ta thường đến. Tôi nghĩ đó sẽ là một nơi tốt để bắt đầu."

Có điều gì đó rất nhẹ nhàng và thanh thản trong cách mà cô ấy nói, như thể thời gian đã trôi qua không để lại dấu vết gì, nhưng đồng thời, những cảm xúc chưa nói vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi kết thúc cuộc gọi với một cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng, như thể tôi vừa được trao cho một cơ hội để khám phá một phần của chính mình mà tôi đã bỏ quên từ lâu. Những ngày còn lại trước cuộc hẹn sẽ là một thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng tôi biết rằng, ít nhất, tôi đã có một lý do để tiếp tục hy vọng, để tin rằng những kỷ niệm và tình cảm vẫn còn nguyên vẹn, dù thời gian có thể trôi qua như thế nào.

Trong không gian mơ hồ ấy, nơi những cảm xúc và ký ức hòa quyện với hiện tại, tôi cảm nhận được một niềm tin nhẹ nhàng rằng mọi thứ có thể được kết nối lại, rằng những điều chưa được nói sẽ có cơ hội để được thổ lộ. Cuộc gặp gỡ sắp tới không chỉ là một buổi hẹn café, mà có lẽ, là một bước quan trọng để làm sáng tỏ những điều đã bị bỏ lỡ.

Loading...