Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viết Truyện Với Ma - Chap 5 Mơ sao

Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:42:15
Lượt xem: 2

Lưu Khả, hồn ma với dáng vẻ nhàn nhã, cứ đến nhà tôi như một thói quen, nằm dài trên chiếc ghế sofa, tay cầm cuốn sách, miệng không nói lời nào. Ngôi nhà bỗng chốc trở nên sôi động hơn dù sự hiện diện của cô ấy im lặng và nhẹ nhàng. Tiếng lật trang sách hay cái khẽ thở dài của Lưu Khả đã làm không gian như sống dậy từ một trạng thái tĩnh lặng. Điều này khiến tôi nhận ra rằng, thiếu vắng sự kết nối đã khiến tôi trở nên nhạy cảm đến mức chỉ cần có ai đó bên cạnh, dù là một hồn ma, cũng đủ để gợi lại những cảm xúc tưởng chừng đã bị chôn vùi. Bóng dáng của Lưu Khả vô thức khiến tôi nhớ về một người bạn thân đã xa xưa, một thứ tình bạn từng rất đỗi quan trọng nhưng giờ chỉ còn lại trong hoài niệm.Hãn Tĩnh, một cái tên quen thuộc chực nhảy ra trong đầu tôi.

Hàn Tĩnh, ở giữa đám đông, luôn như một hình bóng mờ ảo, tĩnh lặng mà tách biệt. Cô có mái tóc đen dài, suôn mượt, lúc nào cũng nhẹ nhàng phủ lấy đôi vai gầy, vừa dịu dàng lại vừa có chút gì đó bí ẩn khó hiểu. Cái dáng cao thon của cô luôn toát lên vẻ thanh thoát, nhưng trong ánh mắt và cử chỉ lại là sự lạnh lẽo, trầm mặc, như thể cô không thuộc về cái thế giới náo nhiệt này. Đôi mắt to, đen láy của cô thỉnh thoảng dừng lại nơi người khác, nhưng ngay lập tức lại chuyển đi, như thể những cảm xúc sâu kín chẳng thể chia sẻ cùng ai.

Cái vẻ xinh đẹp của Hàn Tĩnh không phô trương, nó không bừng sáng rực rỡ mà giống như một nét đẹp âm thầm, thâm trầm như những đêm trăng tĩnh lặng. Chỉ khi cô cất tiếng nói, mới nhận ra sự hiện diện rõ ràng của cô. Nhưng cô ít nói lắm, và nếu có nói, người duy nhất cô thường trò chuyện chỉ là Tuyết Huyên – như một sợi dây liên kết lạ kỳ giữa hai người. Những cuộc đối thoại của họ thường ngắn ngủi, chậm rãi, như những con sóng nhỏ vỗ nhẹ lên bờ, không quá ồn ào, nhưng lại đủ để hiểu nhau.

Hàn Tĩnh yêu những trang sách cũ kỹ, những câu chuyện dày đặc nỗi niềm của con người. Cô đắm mình vào những trang văn, tìm niềm vui trong sự cô đơn của các nhân vật, rồi tự mình thêu dệt lên thế giới tiểu thuyết của riêng cô. Hàn Tĩnh viết như thể cô muốn xé toang cái thế giới bên ngoài, để bước vào một nơi chỉ có riêng cô và những suy tư của mình, mà không cần phải giải thích hay chia sẻ với ai.

Tôi với Hàn Tĩnh quen nhau từ những ngày còn là đứa trẻ con, cái tuổi mà người ta thường nghĩ rằng đứa nào đứa nấy phải chạy nhảy, phải hò hét, phải sôi nổi suốt cả ngày trời. Ấy vậy mà Hàn Tĩnh thì khác. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy cô ấy—giờ ra chơi, khi lũ bạn cười đùa đuổi bắt nhau khắp sân trường, cô ấy chỉ ngồi đó, một mình, im lặng. Đôi mắt của Hàn Tĩnh nhìn mọi thứ xung quanh nhưng không thật sự để ý đến bất cứ thứ gì cụ thể. Thế nhưng đôi mắt ấy, nó không phải là đôi mắt của một đứa trẻ bình thường. Có cái gì đó rất lạ trong ánh nhìn ấy—sâu, sống động, như chứa cả một thế giới bên trong. Mắt cô ấy long lanh như những vì sao trên nền trời đêm, sáng mà tĩnh lặng, hồn nhiên nhưng lại đượm chút buồn. Đôi mắt to, đen láy ấy, nó không nhìn thẳng vào ai, mà chỉ lướt qua một cách lơ đãng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như nó hiểu thấu cả tâm can người khác.

Chính đôi mắt ấy đã khiến tôi dừng chân lại, không phải vì tôi muốn tìm hiểu, mà vì tôi bị cuốn hút một cách tự nhiên. Đứa con nít nào chẳng thích những thứ khác biệt, lạ lùng? Và Hàn Tĩnh là lạ lùng theo một cách khó tả. Cô ấy không cần chạy nhảy, không cần ồn ào, chỉ ngồi đó, tựa như một cái bóng giữa đám đông náo nhiệt. Tôi đến gần, chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống bên cạnh. Từ đó, câu chuyện của chúng tôi bắt đầu.

Mối quan hệ của tôi và Hàn Tĩnh không giống như những tình bạn thông thường của lũ trẻ trong lớp. Chúng tôi không cần phải nói nhiều, không cần phải cười đùa, không cần phải chạy theo cái sự ồn ào của người khác. Cái tình bạn của chúng tôi, có người bảo là nhạt nhẽo, không có gì đáng nhớ. Nhưng với tôi, nó giống như những ngày cuối thu—không có gì quá đặc biệt, không quá nồng nhiệt, nhưng lại êm dịu, bình yên đến lạ. Chúng tôi thường ngồi cạnh nhau, đôi khi chỉ để làm bài tập. Cũng có những lúc Hàn Tĩnh qua nhà tôi, hoặc tôi qua nhà cô ấy, nhưng không phải để chơi đùa, mà để im lặng bên nhau, đôi lúc nhìn nhau, đôi lúc không, chỉ tận hưởng cái sự có mặt của đối phương. Hai đứa nằm dài trên nền nhà, mắt nhìn lên trần, không nói, cũng chẳng cần phải nói. Chỉ đơn giản là ở cạnh nhau, như thể chúng tôi đều hiểu rằng những khoảnh khắc đó không kéo dài mãi mãi, nên từng giây phút đều phải biết trân trọng.

Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên, không còn là những đứa trẻ ngây ngô nữa. Nhưng cái im lặng giữa tôi và Hàn Tĩnh vẫn vậy. Cả khi đã lên cấp ba, cái sự ít nói, ít biểu lộ cảm xúc của Hàn Tĩnh cũng chẳng thay đổi. Cô ấy vẫn là người lặng lẽ, vẫn đôi mắt đó, ánh nhìn không còn ngây ngô nhưng lại càng thêm sâu lắng, thêm nhiều tầng lớp cảm xúc mà tôi không bao giờ hiểu hết. Những bữa ăn cùng nhau, những lần đi lễ hội cùng nhau—tất cả đều diễn ra trong cái không khí lặng lẽ ấy. Nhưng tôi không bao giờ cảm thấy khó chịu, vì tôi biết, bên trong cái vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một tâm hồn rất đẹp, rất chân thành, và tôi cảm thấy an lành khi ở cạnh Hàn Tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/viet-truyen-voi-ma/chap-5-mo-sao.html.]

Rồi cái ngày mà cả hai phải bước vào cuộc sống đại học, con đường của chúng tôi chia làm hai. Chúng tôi học khác trường, ở hai nơi cách xa nhau. Cả tôi và cô ấy đều không phải là những người sẽ chủ động liên lạc. Chúng tôi biết điều đó, và vì thế, tôi cũng không ngạc nhiên khi tình bạn dần trở nên xa cách. Chẳng có những tin nhắn hỏi thăm, chẳng có những cuộc gọi dài lê thê. Chúng tôi dần biến mất khỏi cuộc sống của nhau, lặng lẽ như cái cách chúng tôi đã từng đến với nhau.

Tôi luôn nghĩ rằng, tình bạn giữa tôi và Hàn Tĩnh là một thứ gì đó đặc biệt, một mối quan hệ mà không phải ai cũng có. Nhưng giờ đây, khi khoảng cách ngày càng lớn, tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu Hàn Tĩnh có coi tôi là tri kỷ giống như cách tôi đã coi cô ấy không? Liệu cô ấy có thấy buồn, hay thậm chí trách tôi, vì cái sự im lặng kéo dài này? Tôi không biết, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn hy vọng rằng, dù có xa cách bao nhiêu, cái tình bạn lặng lẽ ấy vẫn còn tồn tại ở đâu đó trong lòng cô ấy, như một ký ức đẹp đẽ của những ngày thu yên bình năm nào.

Dường như lúc này đây, tôi lại có chút gì đó nhớ đến Hàn Tĩnh. Không phải là nỗi nhớ dữ dội, không cồn cào hay da diết, mà chỉ là một chút cảm giác lặng lẽ len lỏi, như gió thoảng qua. Có lẽ đó chỉ là sự tò mò ích kỷ, muốn biết cô ấy bây giờ ra sao, sống như thế nào. Tôi không rõ. Nhưng cái cảm giác ấy cứ dai dẳng, không buông bỏ, như một câu hỏi mà tôi mãi chưa thể có câu trả lời. Và rồi, tôi lịm dần trong những dòng suy nghĩ miên man ấy, nửa tỉnh nửa mê, trôi vào giấc ngủ lúc nào chẳng rõ.

Trong cơn mơ mà tôi còn chưa nhận ra là mơ, có tiếng chuông cửa vang lên, dinh dong... dinh dong... Tôi từ từ mở mắt, ánh sáng nhòa nhạt của buổi sáng đã bắt đầu len qua khe cửa sổ. "Ai lại đến giờ này?" Tôi tự hỏi, trong lòng dấy lên một chút tò mò. Lại là tiếng chuông ấy, âm vang trong không gian tĩnh mịch, như thúc giục tôi phải ra mở cửa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, không biết tại sao, nhưng tôi bỗng tự hỏi: “Liệu có phải là Hàn Tĩnh không?” Một suy nghĩ vô lý, buồn cười làm sao, nhưng vẫn cứ len vào tâm trí tôi. Ba phần hy vọng, bảy phần nghi hoặc, tôi bước về phía cửa, lòng không khỏi hồi hộp.

Cửa mở, trước mặt tôi chỉ là nhân viên đưa báo, người đàn ông có vẻ quen thuộc với khuôn mặt thản nhiên như mọi ngày. Tôi nhìn ông ta một lúc lâu, rồi mới chợt nhận ra rằng mình đã ngủ quên từ đêm hôm trước, có lẽ đã đến tận sáng hôm sau. Đóng cửa lại, tôi thở dài, tự cười với chính mình. Vậy mà đã có lúc tôi tưởng đó là Hàn Tĩnh. Thật là ngớ ngẩn.

Nhưng chưa kịp yên lòng, tiếng chuông dinh dong lần nữa lại vang lên. Lần này, nó nghe như dồn dập, làm tôi cảm thấy khó chịu. Lại ai nữa đây? Tôi cất bước nặng nề ra mở cửa, trong lòng thầm nguyền rủa sự phiền phức vô cớ này. Và khi cánh cửa bật mở, trước mắt tôi... là Hàn Tĩnh. Đúng vậy, chính là cô ấy, với mái tóc đen dài và đôi mắt ấy—đôi mắt mà tôi chẳng bao giờ có thể quên. Cô đứng đó, im lặng, như thể mọi thứ chưa bao giờ thay đổi. Tôi há hốc miệng, không thốt nên lời. "Sao cô ấy lại ở đây?" Tôi tự hỏi, trong lòng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn—ngạc nhiên, vui mừng, và cả hoài nghi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể nghe thấy rõ ràng.

Và rồi, tôi choàng tỉnh. Mọi thứ tan biến ngay tức khắc, như bọt xà phòng vỡ tung. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng vẫn còn đó sự ngỡ ngàng, tôi không tin nổi vào thực tại. Tôi ngồi bật dậy, vội vàng nhéo vào cánh tay mình một cái thật đau, mong rằng điều gì đó kỳ diệu sẽ xảy ra. Nhưng điều duy nhất tôi nhận lại được là tiếng quát chói tai của Khả Tư từ phòng bên: "Anh bị ngốc à?"

Hiện thực đột ngột trở lại, rõ ràng, lạnh lẽo và phũ phàng. Không có Hàn Tĩnh đứng ngoài cửa, không có tiếng chuông kỳ diệu nào cả. Chỉ là căn phòng nhỏ tĩnh lặng, và ánh sáng buổi sáng nhạt dần chiếu vào. Cái cảm giác đắng nghẹn trong lòng tôi, xen lẫn với chút ngọt ngào từ ký ức đã xa, khiến miệng tôi có vị lạ lùng. Niềm nuối tiếc nhỏ nhoi pha lẫn với sự tự giễu cợt bản thân, khiến tôi thầm nghĩ: Có lẽ cái gì đã qua rồi thì cứ nên để nó qua đi, dù có tiếc nuối bao nhiêu cũng chẳng thể níu giữ được. Giấc mơ đẹp cũng chỉ là giấc mơ.

Loading...