Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viết Truyện Với Ma - Chap 2 Nguồn Cảm Hứng

Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:16:06
Lượt xem: 0

Tôi không phải là kiểu người có thể dễ dàng thừa nhận rằng cuộc sống của mình không hề bình thường. Thực tế, đôi lúc tôi phải tự thuyết phục bản thân rằng những điều kỳ lạ xung quanh tôi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng quá phong phú. Nhưng dù tôi có cố gắng trốn tránh thế nào, vẫn có một thứ tôi không thể phủ nhận: những sinh vật kỳ quái mà người đời hay gọi là "ma" – chúng đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận cho công việc viết lách của tôi.

Những sinh vật đó, theo cách nhìn của tôi, không phải là những bóng ma hay linh hồn với hình dạng rõ ràng. Chúng là một thứ gì đó hỗn tạp, mơ hồ, như những đốm sáng mờ đục kết hợp với các mảng đen lốm đốm, mang theo hình dạng kỳ lạ không nhất quán. Có lần, chúng giống như một cơn gió thoảng, có lần lại như những đám mây nhỏ quẩn quanh. Chúng không thực sự làm gì, chỉ đơn giản là đứng đó – hoặc đúng hơn, tồn tại ở đó – trong góc khuất, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.

Điều kỳ lạ nhất là chúng xuất hiện nhiều nhất xung quanh trẻ con. Dù tôi không rõ tại sao, nhưng mỗi khi đi qua những khu vui chơi hay công viên có trẻ em, tôi luôn thấy những sinh vật ấy ở một góc khuất. Chúng đứng đó, tách biệt với ánh sáng và người lớn, chỉ lặng lẽ hiện diện, không giao tiếp, không tỏ ra nguy hiểm. Chúng không có vẻ muốn làm hại ai, nhưng chắc chắn chúng cũng không hoàn toàn vô hại.

Có lần, tôi thấy một đứa bé đang chơi đùa trong công viên, với một sinh vật kỳ lạ đứng ngay sau lưng nó. Không ai khác ngoài tôi có thể thấy sinh vật đó, một khối mơ hồ đang lơ lửng như thể hòa làm một với bóng của những tán cây. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng không phải vì sợ hãi. Chúng không hề đe dọa, chỉ là những thứ hiện diện mà tôi không thể giải thích.

Và chính từ đó, ý tưởng cho tiểu thuyết "Dừng Gọi" ra đời.

Tôi đã dành nhiều đêm thức trắng để viết về chúng. Những sinh vật kỳ bí, hiện hữu ở những góc tối trong thành phố. Chúng chẳng phải ma quỷ, chẳng phải bóng linh, mà là những thực thể không tên. Tôi không nghĩ chúng có mục đích cụ thể nào, nhưng sự im lặng và tồn tại bất động của chúng lại mang đến cho tôi một cảm giác rờn rợn. Chúng không giao tiếp với con người, nhưng dường như chúng biết mọi thứ về ta, như thể chúng là những người quan sát vô hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/viet-truyen-voi-ma/chap-2-nguon-cam-hung.html.]

Trong "Dừng Gọi", tôi viết về một thế giới nơi những sinh vật đó không chỉ đứng im mà còn bắt đầu tương tác với thế giới con người. Nhân vật chính, cũng là một cô gái trẻ có khả năng nhìn thấy chúng giống như tôi, phát hiện rằng chúng là phần còn lại của những điều mà con người đã quên lãng. Đôi khi, chúng đại diện cho nỗi sợ, sự đau khổ, hoặc những ký ức buồn mà con người cố gắng che giấu. Thế nhưng, chính sự hiện diện của chúng lại trở thành một nguồn động lực để nhân vật chính đối mặt với quá khứ và tìm cách giải quyết những khúc mắc chưa được gỡ bỏ.

Loạt tiểu thuyết "Dừng Gọi" đã trở thành một cơn sốt trên các trang mạng. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ được đón nhận nồng nhiệt đến vậy, nhưng dường như sự kỳ bí của những sinh vật vô danh này đã chạm đến tâm hồn của nhiều người. Có lẽ bởi vì, dù không ai nhìn thấy chúng như tôi, nhưng cảm giác về những thứ mà ta không hiểu – những điều không thể nắm bắt – vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của tất cả chúng ta. Đó là nỗi sợ về những điều ta không thể kiểm soát, về những gì tồn tại ngoài tầm hiểu biết.

Giải thưởng từ các diễn đàn và các trang mạng lớn đã nhanh chóng đến với tôi, nhưng điều kỳ lạ nhất là sự chú ý mà "Dừng Gọi" mang lại. Người đọc từ khắp nơi gửi tin nhắn đến, chia sẻ về những trải nghiệm tương tự – những góc tối trong cuộc sống mà họ cảm thấy có điều gì đó kỳ quái nhưng không thể giải thích. Một số người kể về cảm giác có ai đó nhìn mình từ một góc khuất, hay hình ảnh mơ hồ họ từng thấy thoáng qua. Những câu chuyện đó khiến tôi nhận ra rằng, có lẽ những sinh vật tôi thấy không chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình. Có lẽ, chúng thực sự tồn tại ở đâu đó trong bóng tối của thế giới này.

Một đêm nọ, khi tôi đang ngồi bên máy tính, gõ những dòng cuối cùng cho cuốn sách tiếp theo, tôi cảm thấy một cái gì đó – không khí trong phòng dường như đặc quánh lại. Tôi quay đầu nhìn vào góc phòng, nơi ánh đèn không thể chạm tới. Không có gì. Nhưng tôi biết, chúng ở đó. Đứng im lặng, quan sát tôi như thường lệ.

Tôi cười khẽ. Nguồn cảm hứng của tôi. Chúng không làm gì, chỉ hiện diện. Và nhờ sự hiện diện vô hình ấy, tôi đã tạo ra cả một thế giới, một câu chuyện mà nhiều người theo dõi, như thể họ cũng đã từng nhìn thấy điều tương tự. Chỉ là, họ không dám nói ra.

Cuộc sống của tôi có thể chẳng bao giờ bình thường, nhưng ít nhất, tôi đã tìm ra cách để biến nó thành một thứ gì đó ý nghĩa hơn. Một câu chuyện mà, dẫu không ai có thể nhìn thấy giống như tôi, vẫn có thể cảm nhận qua từng trang sách.

Và đó chính là cách tôi biến điều bất thường trở thành thứ bình thường nhất trong cuộc sống của mình.

Loading...