Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viết Truyện Với Ma - Chap 1

Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:13:52
Lượt xem: 0

Nếu có một điều mà tôi tự hào nhất trong cuộc sống của mình, đó là việc tôi có thể giữ mọi thứ... "bình thường." Dù biết rõ rằng chẳng có gì trong cuộc đời tôi thật sự bình thường cả.

Sáng nay cũng vậy. Tôi bắt đầu một ngày bằng cách uống một tách cà phê đen nóng hổi tại quán quen ở góc phố. Ông chủ quán, bác Quang, là một người đàn ông đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn tinh thần rất trẻ trung. Mỗi lần gặp tôi, bác đều chọc cười bằng mấy câu chuyện hài hước về khách hàng hay cuộc sống.

"Huyên, hôm nay lại làm việc chăm chỉ nữa à?" Bác Quang cười khi tôi bước vào quán. Với họ, tôi là một cô gái bình thường, freelancer, kiếm tiền qua những dự án ngắn hạn.

"Chỉ là vài việc lặt vặt thôi bác," tôi trả lời, giữ nụ cười lịch sự trên môi. Bác Quang không biết, nhưng tôi vừa dành cả đêm trước để nhìn chị gái mình trong gương và cố hiểu một cách tuyệt vọng rằng tại sao chị vẫn ở đó.

Tôi ngồi xuống bàn quen thuộc gần cửa sổ, nơi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào. Đối diện quán là một con phố bận rộn, người người tấp nập đi lại, sống cuộc sống của họ mà không hay biết rằng có những điều gì đó không thuộc về thế giới này đang rình rập.

Nhưng hôm nay, tôi tự hứa với mình: sẽ chỉ là một ngày bình thường. Không chuyện kỳ bí, không linh hồn, không bóng ma, không... chị gái.

Tôi thở dài, đưa mắt nhìn quanh quán. Không có gì đặc biệt, chỉ là những con người sống cuộc sống của họ. Tôi mở máy tính xách tay, bắt đầu kiểm tra email, lên kế hoạch cho các công việc tự do mà tôi đang nhận. Bên cạnh đó, đôi mắt tôi – sau khi đeo kính áp tròng để che giấu cặp mắt xanh – vẫn không thể tránh khỏi những chi tiết nhỏ mà tôi luôn phát hiện.

Ví dụ, người phụ nữ đang ngồi ở góc quán bên kia. Bóng của cô ấy hơi... lệch. Một hiện tượng mà chỉ tôi mới có thể thấy. Đó là dấu hiệu của những linh hồn đã "lấy bóng," một trong những điều kỳ bí nhất mà tôi từng chứng kiến. Bóng của người bị lấy sẽ dần dần biến mất, và sau đó... chính họ cũng sẽ bị nuốt chửng. Nhưng tôi làm ngơ, cố gắng tập trung vào chiếc laptop trước mặt.

"Cà phê của cô đây!" Giọng của cô phục vụ trẻ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi mỉm cười cảm ơn cô ấy, rồi ngồi nhâm nhi cà phê và tiếp tục công việc. Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường. Mọi thứ đều bình yên. Cho đến khi...

Khi tôi bước ra khỏi quán và đi dạo qua con phố đông đúc, cảm giác lạnh sống lưng đột ngột ập đến. Tôi không cần quay lại để biết rằng có một thứ gì đó – hay một ai đó – đang theo dõi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/viet-truyen-voi-ma/chap-1.html.]

Tôi liếc nhìn vào tấm kính của một cửa hàng gần đó, không phải để soi mình, mà để kiểm tra xem có sự hiện diện nào bên trong tấm gương. Từ sau cái c.h.ế.t của chị, gương luôn là nơi tôi cảm nhận rõ nhất sự hiện diện của những linh hồn lang thang. Và đúng như tôi nghĩ. Trong tấm kính phản chiếu, bóng dáng một cô gái mờ mờ hiện ra sau lưng tôi.

Tôi biết đó không phải chị tôi, mà là một linh hồn khác. Một linh hồn... đang cố giao tiếp với tôi.

Nhưng tôi quyết định phớt lờ. Hôm nay là một ngày "bình thường," và tôi không muốn dính líu đến bất cứ điều gì kỳ quái.

Tôi bước đi nhanh hơn, thở dài một cách mệt mỏi. "Cuộc sống bình thường" của tôi đôi khi giống như một trò đùa ác ý. Những linh hồn, những cái bóng, và cả những câu hỏi không có lời giải về cái c.h.ế.t của chị. Tất cả những điều đó luôn đeo bám tôi.

Đêm về, như thường lệ, tôi trở lại căn hộ của mình. Căn phòng nhỏ nằm trên tầng bảy của một chung cư cũ kỹ. Tất cả đều quen thuộc, an toàn, ít nhất là vậy.

Tôi ngồi xuống trước gương, gỡ bỏ kính áp tròng. Đôi mắt xanh trùng đồng tử hiện ra rõ ràng trong ánh đèn.

Và, như mỗi đêm, chị tôi lại xuất hiện sau lưng.

"Chị..." Tôi thì thầm, đôi khi tự hỏi liệu chị có hiểu được nỗi đau và sự mệt mỏi mà tôi đang phải chịu đựng.

Chị chỉ nhìn tôi, vẫn với ánh mắt u buồn đó. Không lời, không cử động. Tôi biết chị muốn nói điều gì đó, nhưng những gì chúng tôi có chỉ là sự im lặng kéo dài vô tận.

Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ.

"Ngày mai," tôi tự nhủ. "Ngày mai sẽ là một ngày thật sự bình thường."

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết điều đó không bao giờ xảy ra.

Loading...