Chạm để tắt
Chạm để tắt

Viên Nguyệt Liệt Ái - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-06 02:48:57
Lượt xem: 1,768

Bởi vì lúc đó, trong kinh thành đang lan truyền chuyện tình cảm của nàng ta.

Nàng ta vốn là nhị hoàng tử phi, tẩu tẩu của Thái tử, lại bị thoái hôn ngay trong lễ cập kê, đường đường là Thiên hoàng quý tộc lại cùng một nữ tử giang hồ bỏ trốn, vì mỹ nhân mà bỏ rơi giang sơn, để nàng ta sống trở thành trò cười cho cả thượng kinh.

Để tránh tai tiếng, nàng ta xuất gia, sống trong Phật tự, nói rằng đã nhìn thấu hồng trần.

Nhưng vào ngày Tân hoàng lên ngôi.

Nàng ta lại âm thầm xuống núi, một bước lên làm Hoàng hậu gây chấn động.

Ta không biết rõ cách thức chung sống giữa đế hậu.

Lại bất ngờ nhớ tới ánh trăng rọi vào nhà đêm qua, sau khi Mục Dao rời đi, ta cất ván cờ đi, lâu như vậy vẫn chưa ngủ được, liền tùy ý khoác một chiếc áo choàng, bước ra ngoài.

Tân hoàng lên ngôi chưa đến nửa năm, hậu cung không nhiều người, lại là ban đêm, hộ vệ tuần tra không quá nghiêm ngặt.

Con đường như được rửa sạch sẽ, ta vừa đi vừa thưởng thức bóng tre, hoa nở, không hay không biết đã đi càng lúc càng xa.

Cho đến khi đến một nơi hoang vắng, nghe thấy giọng nói thảm thiết của một nam tử, ta men theo âm thanh đi tới, chỉ thấy một nam nhân toàn thân đẫm máu.

Đó là lần đầu tiên ta gặp gỡ Ngọc Bác Hy.

Hắn mặc một bộ áo lót màu trắng, m.á.u không ngừng chảy xuống, thấm vào trong đất, nhuộm thành màu đen kịt, nhưng lại dựa lưng vào cây ngô đồng, che mắt cười.

Sau này ta mới biết, người ở trong tiền điện là mẫu thân của hắn.

Tiên Thái hậu từng sinh hai người con trai.

Đối với hắn thì lạnh nhạt, đối với con út thì cưng chiều hết mực.

Đáng tiếc con út phúc mỏng, c.h.ế.t yểu, từ đó về sau Thái hậu nửa điên nửa dại, luôn cho rằng là hắn đã cướp lấy mạng sống của đứa bé kia, khi hận thù thậm chí còn muốn bóp c.h.ế.t hắn.

Ta tiến lên muốn băng bó vết thương cho hắn, hắn lại ngăn tay ta lại, đôi mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Vì sao, đều là con của bà ấy, sao bà ấy lại ghét ta như vậy, chỉ cần gần gũi một chút liền bị roi da quất vào người. Cùng là con cái, mẫu thân của nàng thì sao?"

Ký ức ta vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.

Ta có thể nhớ được dưới ánh trăng tròn, mỗi một lần khóc lóc cầu xin, cố gắng dùng thân thể để đánh thức lý trí của mẫu thân, nhưng không hiểu sao, lại giống như đang xem câu chuyện của người khác, đối với nỗi đau khổ trong đó không có cảm giác trải nghiệm bản thân.

Quá khứ của người khác đều có gốc rễ thực tế, còn ta thì không.

Giống như ta đột nhiên lớn lên thành thiếu nữ mười tám tuổi, ký ức và trải nghiệm nửa đời trước đều bị ép nhét vào trong đầu.

Có thứ gì đó đã mất đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vien-nguyet-liet-ai/chuong-3.html.]

Nhưng ta không tìm thấy.

Nghĩ kỹ một chút, đầu óc ta bỗng nhiên đau như búa bổ, ta ôm đầu rên rỉ, môi tái nhợt đi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Trong ấn tượng, mỗi lần trăng tròn, sau khi mẫu thân phát bệnh, ta đều không dám đi tìm đại phu, chỉ có thể lảo đảo trở về phòng, nhưng đến ngày hôm sau, ta vẫn luôn tỉnh lại một cách tràn đầy sức sống.

Tại sao…... Thể chất của ta đặc biệt sao?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Một chiếc áo choàng màu vàng đã được khoác lên vai ta.

Rõ ràng là người bị thương, Ngọc Bác Hy lại ngược lại chăm sóc ta, giọng nói của hắn kiên định và ôn hòa, ta chưa từng nghe thấy giọng nói nào hay như vậy.

"Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Trên đời này luôn có chuyện buồn phiền, đại khái là nàng và trẫm…... ta đều có trải nghiệm giống nhau. Chỉ là người buồn sưởi ấm nhau, chuyện đời không phải lúc nào cũng như ý muốn. Nói ra thật buồn cười, ta lúc nhỏ đã có thể nhìn thoáng qua, thật sự trên đời này có phụ mẫu yêu thương con cái, tất nhiên cũng có phụ mẫu tình cảm nhạt nhòa, không thể ép buộc. Bây giờ lớn lên, ngược lại càng ngày càng nhớ lại."

Không hiểu sao ta lại thấy câu nói này có chút quen thuộc.

Giống như có người đã từng nói với ta những lời tương tự bên tai, nhưng ta lại không nhớ được đó là ai.

Đêm đó, Ngọc Bác Hy nhẹ nhàng vỗ vai ta.

Sự tiếp xúc thân mật bất ngờ này khiến ta giật mình, ta muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghĩ đến vết thương trên người hắn, cuối cùng vẫn không nỡ.

Hậu cung vẫn là hậu cung lạnh lẽo.

Nhưng trăng lại là trăng của đôi uyên ương nương tựa vào nhau, đều là màu sắc của gió xuân.

Khoảng thời gian này, Ngọc Bác Hy thường đến thăm ta.

Có lẽ là vì nhìn thấy quá khứ của ta có chút tương đồng với hắn, đ.â.m vào góc khuất bí mật nhất trong lòng hắn, hôm đó, người hắn muốn ôm không phải là ta, mà là chính mình trong quá khứ đầy tổn thương và tuyệt vọng kia.

Vì điểm tương đồng tinh tế này, ta lại trở thành người nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung.

Quả lệ chi khiến người ta ngon miệng, lụa là vàng bạc quý hiếm từ biên giới, tảng băng để giải nhiệt mùa hè, ngoại trừ Trường Xuân cung, chỉ có ở nơi ta mà thôi.

Ngay cả khi ta vô tình nhắc đến hoa sen tuyết vĩnh hằng, hắn cũng tìm mọi cách để tìm kiếm cho ta.

Còn nhớ ngày hôm ấy, phía đông vừa hửng sáng, hắn vừa tan triều sớm, liền hớn hở kéo ta đi thưởng sen: "Nàng không phải nói, mong nhất là mười dặm hoa sen, cùng uống rượu nếp. Đó chính là nhân sinh tự tại như ý sao, đi, trẫm đưa nàng đi ngay."

Bên ngoài thuyền là những bông hoa rực rỡ sắc màu.

Cũng không bằng một phần vẻ đẹp của Bác Hy.

Loading...