Chạm để tắt
Chạm để tắt

Viên Nguyệt Liệt Ái - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-06 02:48:55
Lượt xem: 1,707

Trên lưng bị cắm đầy mũi tên, tay nắm chặt váy ta, miệng không ngừng trào ra từng ngụm lớn máu, khó khăn nói: "Tiểu thư, chạy mau… chạy mau…"

Thiên hạ bao la, lá khô rơi lả tả.

Tuyết lạnh kèm theo tuyệt vọng phủ lên mặt ta, móng tay được chăm chút cẩn thận đã gãy sạch vì giãy giụa chạy trốn.

Cành vàng lá ngọc mười mấy năm, lần đầu tiên đối mặt với cảnh nguy hiểm c.h.ế.t chóc.

Mũi tên lao thẳng về phía cổ họng ta, giống như bị quay chậm vậy, ta ngây ngốc đến nỗi không thể tránh né, chỉ có thể trừng mắt nhìn nó, mang theo sát khí ngập trời xé rách ta.

Nhưng lại bị đóng băng cách ta một tấc.

Ta sẽ không bao giờ quên vị kiếm khách mặt lạnh tóc đen áo đen kia, đôi mắt hắn chứa đầy tuyết lạnh núi cao không bao giờ tan chảy, cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ sắc bén, khóe miệng cũng mang theo độ cong lãnh đạm.

Giữa lúc ấy, cánh cửa giới hạn hồng trần cuồn cuộn chậm rãi mở ra.

Từ đó về sau, trăng tròn trở thành nạn kiếp của ta.

Đêm tuyết gặp gỡ như thoáng qua, đã suýt khiến ta gấp gáp nửa đời.

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hung dữ của Mục Dao, bất ngờ cong miệng cười.

Ngón tay tùy ý lướt qua mũi kiếm của hắn, quả nhiên vẫn lạnh như vậy, giọt m.á.u tròn xoe loang ra, ta thè lưỡi l.i.ế.m một cái: "Mục đại nhân đúng là có vẻ hung hăng đấy."

"Chỉ là đừng quên, hiện tại ta là phi tần của Hoàng thượng, ngày mai còn phải yết kiến bệ hạ. Đại nhân làm ta bị thương là chuyện nhỏ, trên người có vết m.á.u bị quân lính phát hiện thì mới là chuyện lớn. Hay là nói, đại nhân đã không thể chờ đợi được nữa, muốn xuống suối vàng làm đôi uyên ương với ta rồi?"

Đom đóm bay lượn, gió mùa hè như sương mù.

Mục Dao lật cửa sổ rời đi, lại để lại cho ta một bóng lưng không bao giờ thay đổi, và căn phòng vắng lạnh.

Trước khi đi, hình như hắn còn buông xuống một câu 'không biết xấu hổ'.

Ta mượn lời lạnh nhạt của hắn, bình tĩnh chơi xong ván cờ.

Mục Dao từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong Sát Thủ các, giẫm lên xác vô số đồng môn để leo lên đỉnh cao, dùng m.á.u xương đổi lấy cuộc sống ẩn cư tự tại.

Tất nhiên trái tim sẽ lạnh lẽo vô tình.

Trong ấn tượng của ta, hắn rất thích lông thỏ rừng.

Khi đó ta yêu ai yêu cả đường đi, bằng mọi cách tìm kiếm, thậm chí còn tự mình xông vào nơi nguy hiểm để săn bắt một con cho hắn. Nhưng lại không may bị thương vì bẫy, treo lơ lửng trên cành cây, sợ hãi đến mức khóc ròng.

Hắn đi qua khu rừng, lại chỉ ôm lấy con thỏ bị thương, đối với ta thì làm như không thấy.

Hôm đó ta đã gọi tên hắn đến khan cả giọng.

Hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng khóc, ồn quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vien-nguyet-liet-ai/chuong-2.html.]

Ba ngày ba đêm đói khát, sợ hãi, thậm chí ta còn không biết mình đã sống sót như thế nào.

Sau đó cuối cùng cũng được hộ vệ tìm thấy, ta ốm nặng một trận.

Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là chạy đến khu rừng kia, mắt ngấn lệ hỏi hắn: "Mục Dao, huynh từng cứu ta. Ta không tin huynh lại là người vô tình như vậy, có thể cứu ta một lần, vì sao lần thứ hai lại lạnh lùng bỏ đi. Ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không hiểu ra, có phải huynh chán ghét ta rồi không?"

Lúc ấy hắn đang định đang rèn kiếm, không nói gì.

Ta liền chờ đợi.

Chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, hắn mới lạnh lùng ngước mắt lên, rất nghi hoặc hỏi: "Nàng là ai?"

Ánh mắt nhìn ta, cũng giống như nhìn hoa cỏ, nhìn cây cối, nhìn chúng sinh, thực ra cũng không khác gì nhau.

Thật nực cười.

Lúc đó ta cố chấp cho rằng, chỉ cần ta kiên trì, nhất định sẽ có một ngày trở thành người đặc biệt của hắn, vì vậy đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc. Sau này mới hiểu ra, trên đời này, có những thứ không phải cố gắng là có được.

Ví như duyên phận, ví như tình yêu.

Muốn sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn, không bằng nằm trên băng cầu cá, có lẽ với nhiệt huyết của ta, ngay cả cá chép hồ Đông cũng có thể ủ ấm được một giỏ, nhưng với hắn, thậm chí còn không nhớ ta là ai.

Bây giờ, ta đã gả cho người khác.

Chuyện cũ năm xưa, cuối cùng đã đến lúc buông bỏ.

Sự phũ phàng của Mục Dao, ta đã sớm hiểu rõ, trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh, không còn đau khổ, chỉ có một chút tò mò ——

Đối với vị a tỷ mà hắn nói.

Đáng tiếc, đã không còn người xưa để hỏi han.

Mẫu thân của ta, Huyện chủ Tê Hà, trước khi lừa ta đến Thiền Lâm tự cầu duyên, sau đó lại bỏ tiền ra thuê kẻ g.i.ế.c người đến lấy mạng ta.

Thấy sự việc bại lộ, bà ấy đã đốt một mồi lửa vào chính nơi mình ở.

Tự thiêu c.h.ế.t mình.

Chỉ để lại một bộ xương đen kịt cùng ta đón tết đoàn viên.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

2

Rằm tháng tám năm ấy, Hoàng hậu nương nương ở Trường Xuân cung bày tiệc rượu, mời các phi tần mới nhập cung đến tụ họp.

Nàng ta vân vê quả nho, chậm rãi nói: "Lẽ ra hôm qua Bệ hạ sẽ cùng nghênh đón sáu vị muội muội nhập cung, theo như dân gian thì đã coi như là đại hôn . Hôm nay ngài ấy đi đâu cũng không thích hợp, khó tránh khỏi khiến các muội muội khác tủi thân, nên đã ở lại điện của bổn cung nghiền ngẫm Phật pháp một đêm, trong lòng các muội muội đừng nghĩ ngợi gì cả…..."

Ta ngồi ở cuối, vành mắt đỏ hoe.

Thái tử mới lên ngôi được nửa năm, lúc đó phụ thân ở triều đường tranh giành quyền lực gây ra sóng gió ngập trời, ta vẫn đang ôm ấp tương tư với Mục Dao, rất nhiều chuyện đều không biết rõ ràng, sống ẩn dật như ta, lại cũng sớm nghe danh tiếng của vị Hoàng hậu nương nương này.

Loading...