Chạm để tắt
Chạm để tắt

Viên Nguyệt Liệt Ái - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-06 07:56:54
Lượt xem: 1,677

Dừng một lát, nàng ta lau nước mắt, trách móc nói: "Ta đã giúp ngươi đuổi ma, giữ lại mạng sống cho ngươi. Ngươi thì hay rồi, ngược lại còn giả vờ làm cô ta để quyến rũ sư huynh ta. Như vậy đi, nếu ngươi có thể nói giúp ta, thả ta ra ngoài, ngươi không cần trả lại ân tình này nữa, tất nhiên ta sẽ không vạch trần ngươi trước mặt sư huynh…..."

Ta bỗng nhiên ngắt lời: "Nếu đã như vậy, Đường Nghệ, giọng nói của 'Thanh Hồn chú' rất hay, ngươi có muốn tự mình thử không?"

Tay nàng ta đang gọt lê bỗng dừng lại: "Ngươi muốn nói gì?"

Ta mỉm cười: "Nhiều năm trước, ngươi ức h.i.ế.p cơ thể này vì tình yêu, cố ý lừa ta vào phòng giam. Bây giờ ta nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy nên có qua có lại. Vừa hay, sư huynh ngươi vì muốn gọi hồn lại thiết kế một căn phòng giam mới, ngươi vào đó ở ba ngày, chúng ta coi như xóa nợ, ngươi thấy sao?"

Khuôn mặt nàng ta đã trở nên nhợt nhạt, khóe miệng run rẩy: "Ngươi, ngươi…... Vương Thanh Dư, sao ngươi có thể là nàng ta?"

Lại bị ta ấn vai xuống.

Vốn dĩ cơ thể nàng ta đã yếu đuối, không biết võ công, chỉ có thể liều mạng chống cự, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Ta cười sờ lên khuôn mặt nàng ta.

Nhẹ nhàng nói: "Sao không thể? Ngươi để ta ở trong phòng giam tám ngày, tám ngày đó, cực hình tra tấn, bây giờ ta chỉ để ngươi trả lại một nửa, đã là ta nhân từ rồi."

Nàng ta mềm nhũn, khuôn mặt đầy kinh hãi: "Không, không được, ngươi không thể như vậy… 'Triệu hồn trận', người bình thường vào đó nửa ngày, liền sẽ bị phân liệt linh hồn, ta không muốn, không muốn trở thành linh hồn kép bất tường nhất Miêu Cương."

Ta ấn nàng ta xuống, ôn nhu nói: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định, Đường Nghệ tiểu thư."

Ba ngày sau, khi Mục Dao trở về, hoa sen trong ao nở rộ, ta dừng tay bóc hạt sen lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn hắn ta, hứng thú bừng bừng mời hắn ta đi xem một vở kịch hay.

Vở kịch là Đường Nghệ đã bị điên.

Quần áo nàng ta rách nát, tay phải bóp chặt cổ mình, tay trái cố gắng ngăn cản, nửa khuôn mặt khóc lóc, nửa khuôn mặt cười nhăn nhở, cơ thể đã không còn linh hoạt, nhìn thấy Mục Dao, liền vừa lăn vừa bò như con giun đất tiến lên.

Mở miệng cầu xin: "… Sư huynh, cứu ta."

Sau đó lại bị một giọng nói sắc nhọn át đi: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút đi! Đồ phế vật vô dụng, còn dám cầu xin nam nhân, ta sẽ cắn đứt lưỡi ngươi."

Linh hồn kép trên đời này, vì muốn tranh giành cơ thể, hai nhân cách luôn không đội trời chung, cho đến khi một bên chiếm ưu thế, nuốt chửng bên kia thì thôi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Đây cũng là lý do tại sao linh hồn kép lại bất tường, độc ác, lan truyền ở Nam Chiếu Miêu Cương.

Chỉ có sự hòa hợp giữa ta và Thanh Dư, là hiếm thấy.

Mục Dao đánh nàng ta ngất xỉu, quá khứ mà chúng ta ngầm hiểu không nhắc đến, lại một lần nữa vạch ra một dải ngân hà đẫm máu, ngăn cách chúng ta: "Thanh Dư, dù sao nàng ta cũng là con gái của sư phụ, đối xử với nàng ta như vậy, nàng không cảm thấy quá đáng sao?"

Ta ném hạt sen xuống nước.

Nhìn đàn cá tranh giành nhau, nụ cười rạng rỡ: "Đại nhân nếu không nhìn nổi, cũng có thể tách linh hồn cho nàng ta mà. Giống như đối với ta, xoá bỏ nhân cách tự sinh ra trong cơ thể nàng ta. Chỉ là không biết, với cơ thể của Đường cô nương, nàng ta còn có thể sống đến lúc đó không?"

"Xoá bỏ?"

Hắn ta nhíu mày: "Thanh Dư, lúc đó ta không tin nàng, đều là lỗi của ta. Nhưng sao nàng lại còn muốn làm ta đau lòng như vậy, không phải nàng đã trở về rồi sao? Không ai quan trọng hơn nàng…"

Ta mỉm cười, không nói gì.

Chỉ có Đường Nghệ nằm bệt dưới đất, nhân cách hung dữ kia lại tỉnh lại.

Có lẽ thực sự sợ Mục Dao liều lĩnh, xoá bỏ nàng ta, bèn vội vàng giải thích: "Pháp sư nói hơi quá, hai loại bí thuật xung khắc nhau như vậy, tuyệt đối không thể sử dụng trên cùng một người, cho dù có dùng, cũng sẽ không có hiệu quả…..."

Câu nói này, giống như đã nói gì đó, lại giống như không nói gì cả.

Chỉ tiết lộ một sự thật không thể chịu đựng:

Vương Thanh Dư nếu đã bị phép thuật phân tách linh hồn, liền không thể dùng phép thuật để gọi lại.

Lúc đó, vẻ mặt của kiếm khách trở nên nhợt nhạt, hắn ta đứng đó như một bức tượng.

Cứng đờ một lúc, hắn ta mới chậm rãi nói: "Xung khắc? Rõ ràng nàng đã trở về, sao lại xung khắc được?"

Trăng bạc gió trong, lời hứa như xưa.

Ta nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt hắn ta, và tia hi vọng cuối cùng trong mắt.

Vì vậy ta nhẹ nhàng nhếch miệng cười: "Loại kẻ liều mạng như huynh, nếu không cho huynh chút hi vọng này thì hôm đó tất cả Pháp sư của Miêu Cương đều phải chết. Nhưng mà Mục Dao, bọn họ đã lừa gạt huynh, huynh cũng tự lừa dối chính mình như vậy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vien-nguyet-liet-ai/chuong-13.html.]

Lá sen trong ao lay động.

Một lúc lâu sau, kiếm bạc rút ra khỏi vỏ.

Vị kiếm khách trẻ tuổi nhìn thẳng vào ta, giọng nói khàn khàn: "Vậy là, nàng đã lừa gạt ta. Nàng không phải là nàng ấy, nàng ấy đã c.h.ế.t rồi, nhưng vì sao nàng lại sống tốt như vậy?"

Ta không nhìn hắn ta, giọng nói rất nhẹ: "Huynh nói đúng."

"Nàng ấy đã c.h.ế.t rồi, vì sao ta lại còn sống?"

Ta lấy ra một chiếc túi gấm từ trong tay áo, trên đó buộc một chiếc dây bằng vàng, hắn ta ngẩn người một lúc, nhân cơ hội này, ta mở túi gấm ra, liền có những con bướm lửa bay ra.

Đây là bướm mộng của Miêu Cương.

Là vũ khí mà ta tìm thấy trên người Đường Nghệ.

Có thể tạo ra ảo giác về khát khao sâu thẳm nhất trong lòng người ta.

Một khi bị thu hút, liền sẽ bị kéo vào trong giấc mộng, mà sinh mạng của người đó trong thực tế, cũng sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào, có thể g.i.ế.c người trong vô hình.

Đây cũng là con đường trở về thích hợp nhất mà ta tìm được cho Mục Dao.

Ánh sáng màu đỏ lấp lóe, cổ tay của kiếm khách luyện kiếm hai mươi sáu năm run rẩy, hình như hắn ta lại nhìn thấy cô nương tuyệt sắc kia, tuyệt sắc kia là Vương Thanh Dư thật sự.

Mái tóc đen nhánh, y phục màu đỏ.

Đôi chân trắng nõn nhảy múa trên cành đào, mang theo nụ cười dịu dàng, ngã vào lòng hắn ta, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn ta, ánh mắt cong cong:

"Mục Dao, sao lại để ta chờ lâu như vậy? Đừng đi, ở lại với ta đi."

Tim hắn ta lỡ một nhịp.

Sau đó chủ động đi về phía ánh sáng kia.

Đi về phía Vương Thanh Dư mười bảy tuổi trong mắt chỉ có hắn ta, lúc đó, nàng vẫn còn yêu hắn ta rất nhiều, chỉ cần hắn ta nhíu mày, nàng sẽ đau lòng đến nỗi lãng phí nửa túi bột mì, nấu cho hắn ta một bát mì hoành thánh mà hắn ta thích nhất.

Mục Dao ngã xuống đất, khuôn mặt tuấn tú và bình yên, chỉ có khóe miệng là hơi nhếch lên.

Còn ta, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thuốc độc và d.a.o găm trong tay áo rơi vãi đầy đất, bỏ lại phía sau tiếng khóc lúc tỉnh lúc mê của Đường Nghệ, quay người rời khỏi khu rừng đào giam cầm ta nửa đời.

Đi về phía đông.

……

Lần này ta đến thượng kinh, đúng lúc là rằm tháng tám.

Trong kinh thành, cả nước vui mừng, có lễ hội hoa đăng rất náo nhiệt.

Trong dòng người tấp nập, ta suýt nữa bị xe hàng đụng trúng, nhưng bất ngờ có một bàn tay giơ ra trước mặt ta.

Là Bác Hy vi hành.

Chàng đeo mặt nạ bằng bạc, nhưng đôi mắt lại rất sáng, rất long lanh.

Là ánh sao trên trời mười ba châu, là gió xuân cứu vớt ta khỏi kiếp nạn.

"Cô nương cẩn thận."

Sau đó quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Ta và cô nương, trước kia có từng gặp nhau ở đâu không?"

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng không buông ra.

Nụ cười khiến đôi mắt ta mờ đi.

Quá khứ không thể quay lại, chỉ mong nửa đời sau không phải chia ly.

Trong nạn kiếp trăng tròn trước kia, câu chuyện tình yêu tan vỡ của một cô nương có linh hồn kép mà thôi.

[Hoàn]

Loading...