Chạm để tắt
Chạm để tắt

Về Chuyện Bạn Trai Tôi Là Con Rắn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:32:48
Lượt xem: 99

Tôi đặt cuốn album xuống, bên dưới là một ít màu vẽ đã khô, cùng với cọ vẽ, và một bức ảnh tôi vừa xem qua, chính là ảnh chụp Kỳ Diêm đoạt giải.

Ở góc dưới bên trái, anh ấy viết một câu sến súa bằng nét chữ xinh đẹp sống động: “Sau này, tôi chỉ vẽ người mà mình thích.”

Còn có vài món đồ lặt vặt khác, tôi không hiểu chúng dùng để làm gì.Tôi cẩn thận đặt những thứ này trở lại vị trí cũ, bắt đầu có hứng thú với quá khứ của Kỳ Diêm.

……

Sau đó tôi phát hiện, mình từng là nguồn cảm hứng cho tranh vẽ của anh.

Chúng tôi học cùng một trường đại học, mà đại học thì hay có một hoặc hai hồ nước, một hoặc hai địa điểm hẹn hò.

Đôi khi, tôi là nàng tiên cá trong tranh của anh, mỗi đêm trăng sáng, tôi sẽ hóa thành nàng tiên cá và tắm mình dưới ánh trăng.

Còn anh sẽ là con rắn đen nhỏ treo ngược trên cây.

Có lúc, tôi là thiên thần giữa biển hoa, trên tay có một con rắn đang quấn quanh.

Tôi coi như đã hiểu, trong tranh của anh ấy, tôi không phải là người.

Rốt cuộc, tôi đã thấy bức tranh vẽ mình nom bình thường trong tờ tranh cuối cùng của anh ấy.

Trong một hang động tối tăm, một con rắn đen lớn đang bị thương nặng và trốn trong góc, nó trông rất đáng thương nhìn tôi nắm tay một người đàn ông rời đi dưới ánh mặt trời.

“Làm màu.” Tôi không nhịn được mà chửi thầm một câu, sau đó cầm cuốn tập vẽ mở cửa nhà kho.

Ở bên ngoài Kỳ Diêm đã lột da xong, đang nằm mềm oặt trên mặt đất, khi tôi đi đến trước đầu rắn khổng lồ, đôi mắt rắn vốn khiến tôi sợ hãi tràn đầy kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ve-chuyen-ban-trai-toi-la-con-ran/chuong-3.html.]

Nỗi sợ hãi của tôi khi nhìn thấy cảnh này lập tức chuyển thành sức mạnh tinh thần, tôi tỏ vẻ tức giận nhìn anh ta, chỉ vào bức tranh người đàn ông có đuôi rắn đang bế một cô gái mèo, mặt cô gái mèo đỏ bừng, nom giống như vừa trải qua chuyện gì đó, tôi nói: “Anh giỏi lắm Kỳ Diêm, anh còn vẽ những người phụ nữ khác ngoài tôi!”

Tôi đoán anh ấy cũng chẳng hiểu mô tê gì, tôi nhịn cười một lúc, thấy anh ấy định mở miệng giải thích, tôi giành trước một bước nói: “Tôi sẽ chuyển đến căn nhà ở khu Tây, trong thời gian này, anh tốt nhất nên suy nghĩ lại về bản thân.”

Tôi giả bộ muốn rời đi, Kỳ Diêm thấy vậy hoảng hốt, nhanh chóng nhận lỗi: “Anh sai rồi...”

“Sai chỗ nào.”

“Anh không nên tỏ ra khôn vặt...” Anh nhìn tôi đầy hy vọng, “Anh chỉ quá muốn giữ em lại thôi.”

Tôi ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn thấy sự quen thuộc trong đôi mắt anh, tôi chợt cảm thấy thật ra thì rắn cũng rất dễ thương.

“Thật ra em có hơi tức giận.”

Tôi ôm lấy đầu rắn của anh, cảm giác lạnh lẽo của vảy khiến tôi rùng mình, phát hiện Kỳ Diêm định bỏ đi, tôi vội vàng ôm chặt lấy anh.

“Em không sợ, không sợ anh.”

Quả nhiên anh dừng lại, tôi vuốt ve lớp vảy của anh với ý định trấn an: “Em tức giận bởi vì anh chỉ nhìn thấy anh thích em, mà không thấy rằng em cũng yêu anh bằng cả trái tim.”

“Kỳ Diêm, anh hãy nhìn kỹ, tôi Thời Duyệt sẽ không phụ tấm lòng chân thành của anh”

“Cho nên đừng bày ra vẻ mặt như thể không ai yêu anh.”

 

END.

Loading...