Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Về Chuyện Bạn Trai Tôi Là Con Rắn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-24 01:04:19
Lượt xem: 60

Một lúc sau, có tiếng lục lọi vang lên, tôi đoán có lẽ do thân rắn quá lớn, nên việc xoay người rất khó khăn.

Tôi bật đèn lên, có thể do lâu rồi không sử dụng, nên bóng đèn chỉ chớp vài cái liền tắt ngúm.

Tôi đành mở điện thoại di động ra rồi bật chế độ đèn pin. Trong nhà kho không có nhiều bụi, phỏng chừng lúc trải qua thời kỳ lột da Kỳ Diêm đã dọn dẹp qua.

Nhắc mới nhớ, tôi với Kỳ Diêm ở bên nhau mới được hai năm, trước đó anh ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết nguyên hình của mình là con gì, tôi cũng không hỏi. Nên tới tận bây giờ tôi mới biết được nguyên hình của anh ấy là con rắn.

Nói là nhà kho, nhưng đồ vật trong đây cũng rất ngăn nắp, tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú, một con rắn như Kỳ Diêm vẫn rất nhớ tình bạn cũ. Ngôi nhà này được anh ấy mua bằng số tiền đầu tiên mình kiếm được, có rất nhiều vật phẩm chứa kỷ niệm đều được cất vô đây khi tôi vào ở.

Tôi rất bận rộn trong công việc, bình thường chẳng quan tâm đến mấy thứ này nhiều, đôi khi khó được có ngày nghỉ, anh ấy và tôi sẽ quấn quýt bên nhau trên giường cả ngày.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà kho.

Tôi đem điện thoại đặt trên vai, dùng đầu kẹp lấy, rồi ôm lấy một chiếc hộp cũ kỹ.

Tôi để chiếc hộp xuống, tay trái cầm di động, tay phải mở chiếc hộp ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ve-chuyen-ban-trai-toi-la-con-ran/chuong-2.html.]

Phần trên cùng là cuốn album ảnh, bức hình đầu tiên là hình ảnh Kỳ Diêm mặt mày âm trầm nhìn về phía ống kính, người phụ đứng bên cạnh đang bị một người đàn ông có đuôi rắn ôm chặt lấy, tuy đôi môi cô ấy cong lên mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có nỗi sợ hãi không thể ẩn giấu được.

Bức hình thứ hai là hình ảnh Kỳ Diêm cầm huy chương, tôi nhìn kỹ xem, hình như đây là một bức tranh, trong đôi mắt anh ấy có ánh sáng, và anh ấy đang cầm tấm huy chương một cách rất trân trọng.

Bức hình thứ ba cho thấy Kỳ Diêm đang đứng một mình ở công viên trò chơi, anh tự chụp cho mình một tấm ảnh với khuôn mặt vô cảm.

Lúc học cấp hai, nụ cười của anh càng ngày càng ít đi, cuối cùng trở nên âm u, lạnh nhạt.

Mãi cho đến khi anh học đến cấp ba, thì bắt đầu có bạn bè và giáo viên chủ nhiệm luôn giúp đỡ, trong hình anh đang giơ tay tạo nên một dáng chụp quê mùa, bên cạnh đứng người bạn tốt hiện tại của anh cũng tạo một dáng đứng quê mùa tương tự.

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy mình trong cuốn album của anh.

Khi đó, tôi cố nén nỗi sợ, dẫn người rắn nhỏ đi lạc đến đồn cảnh sát.

Trên bức hình tôi đang mặc đồng phục học sinh, một tay cầm xiên ăn vặt, tay kia nắm tay người rắn nhỏ, chậm rãi bước trên con đường tấp nập người qua lại đi đến đồn cảnh sát ở đối diện.

Tôi có sợ không?

Tôi sợ chứ, nhưng tôi càng sợ người rắn nhỏ bé kia sẽ bị lạc đường.

Loading...