Chạm để tắt
Chạm để tắt

Uyển Ninh - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-23 11:06:54
Lượt xem: 2,092

Thẩm Uyển Dung phát điên.

 

Nàng ta nhân lúc đêm khuya trốn khỏi từ đường giam giữ nàng ta, sau đó đến phòng của Triệu di nương, bóp cổ Triệu di nương.

 

Ta cứ tưởng rằng sau hai đời, người nàng ta hận nhất là ta, đến cuối cùng mới phát hiện ra rằng, người nàng ta thật sự hận nhất, chính là Triệu di nương.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Kiếp trước, lúc Hầu phủ đến cầu hôn ta, là Triệu di nương đã chạy đến viện của Đại phu nhân diễu võ dương oai.

 

Bà ta nói mình được sủng ái hơn Đại phu nhân, con gái của bà ta cũng giỏi giang hơn con gái của Đại phu nhân.

 

"Ninh Nhi nhảy điệu Lục Yêu mà ta dạy nó, tiểu hầu gia vừa nhìn đã nhất kiến chung tình. Không phải thiếp thân nói khoác, chỉ cần học được điệu múa này, thì có thể nắm giữ trái tim của tất cả nam nhân trên đời."

 

Thẩm Uyển Dung đi theo Đại phu nhân nghe được những lời này, coi đó là sự thật, từ đó sinh ra chấp niệm.

 

Kiếp này, vì muốn học được điệu múa này, nàng ta đã nhẫn nhịn Triệu di nương lợi dụng và hành hạ nàng ta từ nhỏ đến lớn.

 

Không ngờ, cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mộng.

 

Thẩm Uyển Dung bóp cổ Triệu di nương, gào thét khàn cả giọng.

 

Mà Triệu di nương cũng liều mạng giãy giụa, không chút yếu thế mắng lại: "Đồ vô dụng, bản thân ngươi vô dụng, không có được trái tim của nam nhân, bây giờ lại đổ hết lên đầu ta! Nếu như năm đó ta nhận nuôi Ninh nha đầu, thì bây giờ nó đã sớm gả vào nhà cao cửa rộng, đón ta qua đó hưởng phúc rồi!"

 

Trong lúc hai người bọn họ giằng co, vô tình làm đổ chân đèn.

 

Ngọn lửa bùng lên rồi lại tắt ngấm, căn phòng dát vàng khảm ngọc ngày xưa bị thiêu rụi thành tro tàn, mà Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung, cũng đều c h ế t cháy trong đó.

 

Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, cha đã cho người sửa sang lại căn phòng đó, tiểu thiếp mới vào phủ dọn vào ở, nghe nói vị di nương đó hát Côn Khúc hay nhất, nhiều lần đắc ý nói với người ngoài:

 

"Đừng trách lão gia sủng ái ta như vậy, nếu như có người có thể hát bài 《Mẫu Đơn Đình》 hay như ta, thì có thể nắm giữ trái tim của tất cả nam nhân trên đời này!"

...

Chuyện hỗn loạn của Thẩm phủ, không còn liên quan gì đến ta nữa.

 

Một năm sau, ta và Sở Mộ Viễn chính thức thành thân.

 

Ngày xuất giá, ta mặc hỷ phục, bái biệt cha mẹ.

 

Đại phu nhân ngồi ở vị trí cao, lúc này đáng lẽ bà ấy phải nói những lời khách sáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/uyen-ninh-rclw/chuong-12.html.]

 

Ví dụ như hầu hạ phu quân, hiếu kính cha mẹ chồng.

 

Nhưng những lời này, Đại phu nhân đều không nói.

 

Bà ấy im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói:

 

"Ninh Nhi, con phải hạnh phúc."

 

Đó là thứ mà nửa đời trước bà ấy chưa từng có được.

...

Sau khi tiễn ta đi, Đại phu nhân đặt một tờ thư hòa ly đã được chuẩn bị sẵn đến trước mặt cha ta.

 

Cha ta c h ế t lặng.

 

Sau khi khiếp sợ là tức giận, ông ta gầm lên: "Lục Giáng Vân, bà điên rồi sao? Nhà họ Lục không thể nào đồng ý cho bà hòa ly!"

 

Đại phu nhân gật đầu: "Quả thật là như vậy, cho nên ta đã quay về nhà họ Lục một chuyến, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi."

 

Cha ta trợn tròn mắt.

 

Ông ta không dám tin.

 

Một nữ nhân, hòa ly với nhà chồng, đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ.

 

Bà ấy phải sống như thế nào trên đời này đây?

 

Một lúc lâu sau, cha ta bừng tỉnh đại ngộ, ông ta chỉ vào Đại phu nhân, ngón tay run rẩy: "Ta hiểu rồi, là bà thấy con gái mình gả vào phủ Tuyên Bình Hầu, cho nên cảm thấy mình có chỗ dựa rồi đúng không!"

 

Đại phu nhân khó hiểu nhìn cha ta: "Ta cần chỗ dựa gì chứ?"

 

"Nói đến tài sản, sản nghiệp mà ta kinh doanh những năm qua đủ để ta ăn sung mặc sướng tám đời, nhà họ Thẩm các người cộng thêm nhà họ Lục cũng không giàu bằng ta."

 

"Nói đến an toàn..." Đại phu nhân rút thanh bảo kiếm đã đặt trong phòng bà ấy gần hai mươi năm ra, rút kiếm khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lập tức chiếu sáng căn phòng, "Lão gia, thay vì lo lắng cho ta, chi bằng nên lo lắng cho chính mình đi."

 

Đại phu nhân cuối cùng cũng rời khỏi Thẩm phủ mà bà ấy đã sống mười mấy năm.

 

Loading...