Chạm để tắt
Chạm để tắt

Uyển Ninh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-23 11:03:22
Lượt xem: 1,795

Hắn cứu ta, sau đó giúp ta trấn áp các công tử tiểu thư có mặt ở đó, dùng thế lực của phủ Tuyên Bình Hầu, để bọn họ không được phép nhắc đến chuyện ta nhảy Lục Yêu ở bên ngoài.

Để cảm tạ hắn, ta đã tặng hắn tua kiếm do chính tay ta làm.

Hắn tặng lại ta văn phòng tứ bảo.

Sau đó, hắn dùng thanh kiếm đó c.h.é.m g i ế t kẻ địch trên chiến trường.

Ta dùng văn phòng tứ bảo, ở hậu phương viết ra nỗi nhớ nhung dành cho hắn.

Cuối cùng, Sở Mộ Viễn chiến thắng trở về, mang theo tam thư lục lễ, đến cầu hôn ta.

Trên thiếp mời viết --

"Nguyện cưới nàng làm vợ, nguyện cùng nàng se duyên kết tóc."

Thế nhưng chúng ta không thể se duyên kết tóc.

Kiếp trước, lúc Sở Mộ Viễn chiến thắng trở về, chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể bị lửa thiêu cháy đen của ta.

Hôm đó, Tuyên Bình Hầu trăm trận trăm thắng bước ra khỏi Thẩm phủ, loạng choạng bước đi, bóng lưng giống như một con ch.ó nhà có tang.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Mọi người đều biết vị hôn thê của hắn đã c h ế t, thế là vô số người mai mối đến phủ, khuyên hắn nén bi thương, giới thiệu cho hắn người mới.

Sở Mộ Viễn đuổi bọn họ đi, sau đó một mình đến chùa miếu ngoại ô kinh thành.

Chùa có ba nghìn bậc thang, hắn quỳ gối từng bậc từng bậc đi lên, thắp đèn trường minh.

"Bất thị ái phong trần, tự bị tiền duyên ngộ. Hoa khai hoa lạc tự hữu thì, tổng thị đông quân chủ. Khứ dã chung tu khứ, trụ dã như hà trụ. Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu, mạc vấn nô quy xứ 

(Không phải yêu chốn phong trần, dường như bị duyên phận kiếp trước lầm lỡ. Hoa nở hoa tàn đều có thời, đều là do ông trời sắp đặt. Đi thì cuối cùng cũng phải đi, ở lại thì biết ở lại như thế nào. Nếu có thể cài đầy hoa trên đầu, xin đừng hỏi ta về nơi nào)."

Sở Mộ Viễn đột nhiên bật khóc.

Hắn quỳ lạy các vị thần phật, liên tục dập đầu, cầu xin bọn họ cứu ta, cho ta một cơ hội làm lại từ đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/uyen-ninh-rclw/chuong-11.html.]

Hắn dập đầu đến mức trán đầy máu, cho đến khi một bóng người màu xám dừng lại trước mặt hắn.

Vị tăng nhân một tay chắp trước ngực, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt từ bi.

"Nhân gian đau khổ nhất là tương tư."

"Thôi được, ta thành toàn cho ngươi."

Sở Mộ Viễn không hề kể cho ta nghe những điều này.

Là Trần Nhất đại sư nói cho ta biết.

Hôm đó, ông ấy gõ mõ cả đêm cho Đại phu nhân, lúc rời khỏi Thẩm phủ, ông ấy nhìn ta, mỉm cười:

"Nha đầu, nỗi khổ của ta là sinh ly, còn người cầu xin cho ngươi được sống lại kia, nỗi khổ của hắn là tử biệt."

"May mà bây giờ, hai người có cơ hội gặp lại, nhất định phải trân trọng duyên phận này."

Dưới ánh trăng, Trần Nhất đại sư chắp tay trước n.g.ự.c với ta.

Bản thân ông ấy yêu mà không được, nhưng vẫn mong muốn những người hữu tình trên thế gian này đều có thể thành đôi thành cặp.

...

Lúc này, ta nhìn Thẩm Uyển Dung đang ngây người, nhẹ giọng nói: "Tỷ hiểu rồi sao? Tỷ tỷ."

"Cái gọi là ca múa tài nghệ, bất quá chỉ có thể lấy lòng được nhất thời, còn tình yêu, chưa bao giờ là thứ đơn giản như vậy, nó cần hai trái tim thấu hiểu và đồng điệu với nhau."

"Ta và hắn có duyên có lẽ là vì Lục Yêu, nhưng hắn yêu ta, lại không hề liên quan gì đến Lục Yêu."

"Từ đầu đến cuối, kết cục đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, hắn không yêu tỷ, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì tỷ không phải là ta."

"Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ, ta sẽ không được Đại phu nhân nhận nuôi, càng không biết được câu chuyện của Trần Nhất đại sư."

"Cho nên, hạnh phúc bình yên của ta kiếp này, đều là nhờ tỷ ban tặng."

Loading...