Tuyết Lê Ngạo Cốt - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:15:28
Lượt xem: 171

13.

 

Thế tử nói hắn muốn đi đạp thanh cùng với bạn bè.

 

“Nguyên Nghi La, ngày mai ta muốn ra khỏi nhà một chuyến, ngươi nhớ đừng chạy lung tung đấy.”

 

Hắn chỉ vào chiếc vòng vàng đã thưởng cho ta:

 

“Nếu để ta phát hiện ra ngươi lại đến chỗ biểu huynh, ta sẽ dùng khóa vàng xích chân ngươi lại, sau đó cột ngươi vào bên người mãi mãi.”

 

Ta nhẹ nhàng kéo tay áo thế tử”

 

“Nếu ngài lo lắng thì sao không đưa ta đi cùng?”

 

“Ngươi?”

 

Thế tử dường như không hề nghĩ đến chuyện này, từ trước đến nay khi hắn ra cửa chưa bao giờ mang theo nha hoàn.

 

Ta ngẩng đầu nhìn:

 

“Chẳng lẽ thế tử không muốn ta bồi tại bên người sao?”

 

Thế tử bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt nghiền ngẫm:

 

“Nguyên Nghi La, có phải người không thể sống thiếu ta đúng không?”

 

Ta vừa định phủ nhận, lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của thế tử, lời nói tới bên miệng đành sửa thành hai chữ:

 

“Đúng vậy.”

 

Thế tử có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta, nhanh chóng quyết định mang ta đi cùng.

 

“Được rồi! Ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài mở rộng tầm mắt.”

 

Ta cúi đầu xuống, sợ rằng không thể kìm chế được sự hưng phấn trong lòng.

 

Thế tử ra ngoại thành đạp thanh cùng một nam tử cao quý khác.

 

Hắn bảo ta gọi người này là thiếu gia, nhưng ta biết người trước mắt chính là hoàng thượng.

 

Kiếp trước, hoàng thượng đã đột phát bệnh tim trong lúc dạo chơi ở ngoại thành với thế tử.

 

Lúc ấy, trong tay hoàng thượng không hề có thuốc, giữa rừng núi hoang vắng cũng không kịp mời đại phu, khiến cho người đột ngột qua đời ở tuổi 23.

 

Sau khi được sống lại, ta vẫn luôn ghi nhớ điều này.

 

Ta sử dụng tiền thưởng mà thế tử ban cho để mua thuốc chữa bệnh tim, luôn mang bên mình.

 

Ta muốn bất chấp hết thảy để giành giật được cái danh ‘có công cứu giá’.

 

Quả nhiên, khi hoàng thượng và thế tử leo núi được nửa đường đã dừng lại bên thác nước. 

 

Hai người còn đang ngắm nhìn sự hùng vĩ của thác nước thì hoàng thượng bỗng nhiên ôm n.g.ự.c rồi lập tức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.

 

Thái giám đi theo phía sau vội kêu lên:

 

“Có lẽ hoàng thượng bị bộc phát bệnh tim!”

 

Thế tử đặt hoàng thượng nằm xuống đất, quay sang hô lớn:

 

“Thuốc đâu?”

 

Các thái giám nhìn nhau, lúng ta lúng túng rồi đáp lời:

 

“Không, không mang theo…”

 

Sắc mặt thế tử xanh mét, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nâng cằm hoàng thượng lên, cố gắng khiến ngài dễ thở hơn một chút.

 

Đúng lúc này, ta lấy ra loại thuốc đã chuẩn bị từ lâu thành kính dâng lên.

 

“Ta có thuốc chữa bệnh tim ở đây.”

 

Thế tử nghi ngờ nhìn ta, nhưng hắn vẫn đưa tay ra lấy thuốc.

 

Các thái giám vội vàng ngăn cản:

 

“Thế tử, không thể cho hoàng thượng dùng thuốc lung tung được đâu ạ!”

 

“Cho nên, các ngươi muốn trơ mắt ra nhìn hoàng thượng chec bất đắc kỳ tử sao?”

 

Thế tử nhanh chóng đưa ra quyết định, không hề nghi ngờ nguồn gốc của thuốc nữa mà trực tiếp đưa thuốc đến bên miệng hoàng thượng.

 

Quả nhiên là thuốc quý, phải dùng nhiều tiền mới mua được nên hiệu quả cũng rất tốt.

 

Không lâu sau, hơi thở của hoàng thượng trở nên thông thuận, sắc mặt cũng dần dần phục hồi như thường.

 

Sau khi hoàn toàn bình phục, thái giám thân cận đã tiến lên báo cáo lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-le-ngao-cot/chuong-13.html.]

Hoàng thượng vẫy tay với ta:

 

“Sao ngươi lại mang theo thuốc trị bệnh tim bên người?”

 

“Nô tì vốn có bệnh tim từ lúc mới sinh ra, vốn dĩ thường xuyên phải mang theo thuốc trị bệnh bên người để đề phòng cho những tình huống khẩn cấp.”

 

Thế tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

 

“Xem ra là do ông trời chưa muốn mạng của trẫm!”

 

Trên mặt hoàng thượng hiện lên một tia may mắn, “Ngươi đã có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng như thế nào đây?”

 

Ta lập tức quỳ xuống đất:

 

“Nô tì chỉ dâng lên một viên thuốc nhỏ, vốn dĩ nên khước từ ý tốt của hoàng thượng, thế nhưng nô tì xác thực có chuyện muốn cầu xin ngài.”

 

“Cứ nói đi, đừng ngại.”

 

“Hoàng thượng, nô tì muốn cầu ngài ân chuẩn cho nô tì thoát ly nô tịch, một lần nữa được quay trở về làm dân thường!”

 

Trong khoảng thời gian ở Vương phủ, ta đã tích góp rất nhiều tiền bạc. Hơn nữa thế tử ra tay hào phóng, ngày thường cũng ban thưởng cho ta không ít.

 

Ta từng tính toán qua, số tiền này đủ để cho ta mở một quán hoành thánh, tự mình nuôi sống bản thân là chuyện dễ dàng.

 

Hoàng thượng cười nói:

 

“Ngươi đã cứu trẫm một mạng, không cần ngươi nói thì trẫm cũng sẽ để cho ngươi thoát ly nô tịch! Chẳng lẽ ngươi không có yêu cầu nào khác sao?”

 

“Ví dụ như, ngươi có muốn vào cung không?”

 

Hoàng thượng vừa dứt lời, sắc mặt thế tử lập tức thay đổi, hắn muốn mở miệng nhưng hoàng thượng đã giơ tay ngăn lại trước.

 

Đối với ta, vào cung chẳng khác nào là mạo hiểm nhảy từ hố sâu này sang hố sâu khác.

 

Ta lắc đầu:

 

“Nô tì phúc phận nông cạn, không dám hầu hạ hoàng thượng.”

 

Hoàng thượng cũng không muốn làm khó ta, thấp giọng thì thầm với thế tử:

 

“Ngươi sợ cái gì? Trẫm cũng sẽ không đoạt người với ngươi. Trẫm chỉ muốn giúp ngươi thử một chút thôi.”

 

Sau đó ngài lại quay sang hỏi ta:

 

“Vậy ngươi có muốn gả cho thế tử không? Trẫm có thể làm chủ, hạ chỉ cho ngươi trở thành thế tử phi.”

 

Ta nhìn về phía thế tử, hắn cũng đang nhìn ta, cảm xúc lẫn lộn đan chéo. Cuối cùng, ta thấy được mong đợi trong mắt hắn.

 

Hắn đang mong đợi điều gì?

 

Hắn hy vọng ta đồng ý hay là từ chối.

 

Ta không biết thế tử nghĩ gì, cũng không thực sự bận tâm.

 

Ta chỉ muốn nghe theo trái tim mình.

 

“Thế tử cao quý như vậy, là nô tỳ không xứng với ngài ấy. Nô tì chỉ có một thỉnh cầu là được trở thành lương dân bình thường mà thôi.”

 

Sau một lúc im lặng, hoàng thượng ý vị thâm trường mà nhìn thế tử.

 

Sắc mặt thế tử tái nhợt, hai bàn tay giấu trong ống tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra.

 

Hắn quay đầu đi, không hề liếc mắt nhìn ta một cái nào nữa.

 

Hoàng thượng tựa hồ rất hứng thú:

 

“Không ngờ Thôi Tầm còn sẽ bị người cự tuyệt. Ngươi hẳn là không biết, số người muốn gả cho hắn có thể xếp hàng từ đông thành đến tây thành.”

 

Thấy sắc mặt thế tử khó coi, hoàng thượng đành phải cố gắng nén cười mà nghiêm mặt nói:

 

“Trên thế gian này khó tìm được người có tâm tính như ngươi, sao trẫm có thể trả ơn cho ân nhân cứu mạng bằng mỗi việc thoát ly nô tịch thôi chứ?”

 

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Đoan Dương huyện chúa, được ban thưởng đất phong có mấy ngàn hộ sinh sống, hơn nữa ngươi có thể tự do kết hôn.”

 

Lúc đầu, ta nghĩ cùng lắm là nhận được một khoản tiền lớn, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lắc mình biến thành huyện chúa.

 

Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu tạ ơn.

 

Sắc mặt của thế tử lại càng thêm khó coi.

 

Lúc ngồi trong xe ngựa trở về phủ, hắn vẫn không chịu nói chuyện với ta.

 

Chỉ đến khi về gần tới Vương phủ, hắn mới lạnh lùng mà nói:

 

“Ngươi đúng là kẻ dối trá!”

 

“Ta quen biết ngươi lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy ngươi phát bệnh tim.”

 

“Hôm nay người đến đây là vì Hoàng thượng, vì công cứu giá, căn bản không phải là do muốn đi cùng ta đúng không?”

Bình luận

1 bình luận

  • truyện đọc cũng dc,thank chủ nhà đã uppp

    ebe 4 ngày trước · Trả lời

Loading...