Tuyệt Kỹ Xé Trà - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:34:49
Lượt xem: 148

Tôi nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, vùi mặt trên gối, bờ vai co lại, cực kỳ giống như đau thương khóc lóc.

Mới chốc lát, mẹ tôi đẩy cửa vào.

Bà thấy tôi buồn bã như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.

“Từ Thành không biết điều, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn.”

Tôi nghẹn ngào: “Mẹ ơi con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!”

Mẹ tôi thở dài:

“Được được được, mẹ con mình không nhắc điều này nữa.”

Liên hôn với nhà họ Từ là do mẹ tôi đồng ý, xảy ra chuyện này đồng nghĩa với việc tát thẳng vào mặt bà.

Mẹ tôi dặn dò tôi đừng quá đau buồn rồi rời khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi trở mình ngồi từ trên giường dậy, nào còn chút dáng vẻ đau buồn?

Mượn lý do tổn thương tình cảm thì chắc tầm mấy năm nữa mẹ tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Quan trọng nhất là, nghĩ đến Tần Vi dã tràng xe cát biển Đông rồi, tôi thấy vui cực.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều biết bạn trai tôi vụng trộm với Tần Vi.

Rất nhiều người gửi tin nhắn cho tôi, tôi tắt âm điện thoại, không để ý đến ai.

Làm như vậy để mọi người thấy, không nghi ngờ gì nữa tôi đã đau khổ đến cực độ thật rồi.

Thứ hai về lại trường học, ánh mắt các bạn học nhìn tôi đều mang theo sự đồng tình, muốn nói lại thôi.

Tôi ấy hả, cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh cho mình một lớp nền tối hơn màu da của tôi hai tông, cũng không thèm đánh má hồng, bôi lớp son lì màu trắng ngà lên môi, hốc mắt điểm thêm quầng thâm như gấu trúc.

Cả người là một chữ “suy” thôi chứ còn gì nữa.

Đám bạn cùng phòng đều vây quanh an ủi tôi, rồi lại ra sức mắng chửi Tần Vi.

“Có phải cô ta cướp đồ của người khác đến nghiện rồi không? Đầu tiên là cướp người của Trương Ngân, bây giờ lại cướp người của Gia Lạc!”

“Hết sức quá đáng!”

Sau cùng bạn học cả lớp cùng nhau ghé qua, tất cả tức giận Tần Vi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-ky-xe-tra/phan-10.html.]

Tôi yếu ớt dựa vào vai Vương Thanh, vẻ mặt ngập ngừng, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.

Buổi chiều tôi nằm ở ký túc xá nghỉ ngơi, nghe nói Tần Vi đi trên đường bị người ta ném trứng gà thối với quýt nát khắp người.

Lại nghe nói cô ta bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh nữ, dột nước lạnh từ trên xuống.

Thoáng chốc, Tần Vi trở thành kẻ thù số một của tất cả nữ sinh, đến đám nam sinh cũng nghị luận sau lưng rằng cô ta buồn nôn, đáng đời!

Chiều tối, Tần Vi trở về phòng ký túc, cả người dính nhơm nhớp, nhếch nhác hết chỗ nói.

Nhưng cô ta vẫn trực tiếp đi đến trước mặt tôi, ngẩng cao đầu đắc ý cười với tôi:

“Lạc Gia, chẳng qua trước kia cậu dựa vào Từ Thành mới sống thoải mái như vậy, bây giờ cậu thua rồi, anh ấy là của tôi rồi!”

Tôi chẳng nói đúng sai nhún nhún vai, đến nhìn cô ta một cái cũng lười:

“Cậu vui vẻ thì được, nhưng mà… cậu xem bây giờ cậu còn có thể liên lạc được với anh yêu nhà cậu không? Lần sau… nhớ tìm một người giàu có thể làm chủ được cho chính mình ấy.”

Tôi đứng thẳng người, ghé lại gần cô ta, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy cười lạnh:

“Cậu yên tâm, không có Từ Thành tôi cũng có thể sống rất tốt, tập đoàn Hằng Hâm là sản nghiệp của nhà tôi đấy!”

Tần Vi sững người, không còn tâm trạng dây dưa với tôi nữa, cô ta đi tới ban công bắt đầu gọi điện thoại. Cô ta gọi từng cuộc, nhưng rõ ràng không thể nối máy.

Cũng không biết đầu bên kia điện thoại trực tiếp cúp máy rồi hay tắt máy luôn nhỉ?

Không biết qua bao lâu, Tần Vi dường như nhìn rõ hiện thực rằng cuộc gọi này sẽ không bao giờ thông nữa, cô ta như đi//ên như dại lao ra khỏi phòng ký túc.

Đến quần áo trên người cũng không thay, mang theo cơ thể bẩn thỉu, cứ thế mà lao thẳng ra ngoài.

Tôi lắc đầu, vặn mở một chai nước trái cây, chậm rãi uống một ngụm, đúng là sảng khoái cả người mà.

Từ lâu tôi đã biết, nếu nhà họ Từ có thể chia rẽ Từ Thành với bạn gái cũ, thì cũng có thể chia rẽ anh ta với Tần Vi.

Hôn sự của tôi với Từ Thành tan theo mây gió rồi, nhưng tính mẹ tôi không phải là người thích chịu thiệt, nhất định bà sẽ tạo áp lực lên công ty nhà họ Từ cho bõ tức.

Loại người mười đầu ngón tay không dính nước xuân như Từ Thành, đại thiếu gia không biết nỗi khó khăn của thế gian, chắc hẳn không cần đe dọa, dụ dỗ, trực tiếp lấy lại quyền hạn với thẻ tín dụng gì đó của anh là, anh ta sẽ thỏa hiệp ngay.

Chỉ đáng tiếc, một màn kịch hay mới vừa vén rèm sân khấu, cứ vậy mà hết rồi.

Nhưng mà không sao, thứ vẫn còn là cơ hội.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...