Tuy An - 7+8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:30:47
Lượt xem: 375

7.

Lần hòa thân này vốn là vị trí trắc phi của Thái tử Kỳ Tranh.

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng hắn ta, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía ta.

Công chúa Tiêu thị không được sủng ái và hoàng tử từng là con rơi của Cảnh quốc, đây cũng không phải là sự phối hợp tốt đẹp gì.

Ta nắm chặt điểm tâm trong tay, mím môi không nói.

Thiệu Diễm rõ ràng không phải người liều lĩnh như thế.

Ngày thường hắn mặc dù không có quá nhiều biểu lộ, nhưng dã tâm muốn báo thù đoạt đích của hắn không thể không đính kèm với sự sắc xảo của hắn

Giống như sau này hắn đuổi bắt ta, luôn luôn kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột với ta.

Nhưng hôm nay Thiệu Diễm tựa hồ mới nhận ra được hành vi của mình không ổn, cả người cứng đờ, muốn mở miệng giải thích.

Ta lại đứng lên trước hắn một bước.

Trên mặt ta lộ ra vẻ mê mang, hoang mang khoa tay múa chân với phụ hoàng ta và các trọng thần trong triều: “Ta, ta không biết người này.”

Đòn đánh phủ đầu này cũng không biết người khác có hiểu được không.

Nhưng ta cảm thấy Thiệu Diễm hẳn đã hiểu.

Bởi vì bàn tay hắn siết chặt lại, hơi run run, hắn còn trợn mắt không dám tin nhìn ta.

Kỳ Tranh thản nhiên "Ồ" một tiếng, chậm rãi kéo dài âm cuối: "Thì ra công chúa Trường Ninh là người câm."

Hắn và Thiệu Diễm không hổ là huynh đệ huyết thống, ngay cả lời nói ra cũng khiến người ta chán ghét.

Lời này thật sự không có chút chừng mực nào, không cho ta chút thể diện nào, cũng đương nhiên là không nể mặt Tiêu thị.

Toàn bộ đại điện rơi vào yên lặng.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Kỳ Tranh lại thờ ơ cười một tiếng, lời thốt ra lại vô cùng kinh hoảng: "Vậy ta...  muốn cầu hôn công chúa Trường Ninh!"

Choang một cái, chiếc chén sứ rơi xuống bên chân Thiệu Diễm, sau đó vỡ tan tành.

"..."

8.

Thật ra, cảnh tượng như vậy cũng không phải là lần đầu tiên ta thấy.

Kiếp trước, khi biết ta không thể nói chuyện, Kỳ Tranh cũng cầu hôn ngay lập tức.

Nhưng ai cũng biết, người phải đưa đi hòa thân lần này chính là Tam công chúa Phượng Dương, không phải Ngũ công chúa Trường Ninh ta.

Kỳ Tranh làm như vậy, chẳng qua là hắn thay cho Cảnh quốc, miệt thị hoàng tộc Tiêu thị mà thôi.

Mặc dù đây là đạo lý ai cũng hiểu, ai cũng biết là hắn ta đang cố tình nhục nhã chúng ta.

Nhưng lúc đó, nửa khuôn mặt Thiệu Diễm chìm trong bóng tối, bởi vì hắn không được phép mang theo bội kiếm, cho nên hắn nắm bàn ngọc bên cạnh, chắn trước mặt ta, yêu cầu: “Xin lỗi điện hạ của chúng ta ngay!”

Lúc trước ai cũng nói, Kỳ Tranh thường ngày luôn tỏ ra mình là một người tốt.

Hắn ta tỏ vẻ không để tâm, không đứng đắn phẩy phẩy tay: "Ồ, xin lỗi, xin lỗi, là ta mạo phạm tiểu điện hạ của ngươi rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuy-an/78.html.]

Hắn ta nhấn mạnh hai từ “của ngươi”,  cùng với ngữ khí và điệu cười nhạt kia, vô cùng khiến người khác khó chịu.

Ta tỉnh bơ kéo Thiệu Diễm về, tiếp tục giả vờ mờ mịt.

Thân thể Thiệu Diễm cứng đờ, trở lại phía sau ta.

Bởi vậy sau khi mọi chuyện lắng xuống, Thiệu Diễm bị phụ hoàng phạt ba mươi trượng vì tội thất lễ trên đại điện, giam trong Đại Lý Tự.

Lúc trở về, cả người hắn tái nhợt, ngã vào trong lòng ta.

Còn chưa chờ ta chăm sóc hắn khỏe lại, từng đợt sóng ngầm mãnh liệt trong cung lại làm cho hắn không thể không cầm kiếm lên, cửu tử nhất sinh bảo vệ ta suốt mười năm.

Ta biết trên người Thiệu Diễm có rất nhiều vết sẹo, cũng biết nguồn gốc của từng vết sẹo đó.

Vết sẹo nghiêm trọng nhất là vết sẹo dài từ n.g.ự.c trái qua bụng.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, hắn đã ngã xuống trước mắt ta, không thể mở mắt ra được nữa.

Việc hắn lấy mạng bảo vệ ta không phải giả, lòng trung thành của hắn đối với ta không phải giả.

Cho nên trong đêm tuyết dày đặc, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, trốn trong sơn động, ta đã ôm lấy thân thể dần dần mất đi nhiệt độ của hắn, trong ánh mắt kinh ngạc đến mức tận cùng của hắn, cất giọng nói khàn đặc vì đã lâu chưa nói chuyện, nói cho hắn biết bí mật vì sao ta không nói chuyện, còn có quan hệ giữa ta và Tiêu Thư Tầm.

Ta xem hắn như tướng trong bàn cờ của ta.

Không ngờ nhiều năm sau, hắn lại thành một đòn trí mạng của ta.

Lúc này...

Ta nhìn Thiệu Diễm ngồi sau lưng Kỳ Tranh, yên lặng dõi theo ta.

Ta biết kiếp trước, hắn đã biết trước ta sẽ không thật sự gả cho Kỳ Tranh, cho nên mới diễn “vở kịch” như thế, để từng bước khiến ta trở thành vong hồn trong trận chiến của hắn và Tiêu Thư Tầm.

Trước kia ta không biết rốt cuộc hắn và Tiêu Thư Tầm đang mưu đồ cái gì, cũng không biết Tiêu Thư Tầm nhìn ra được lai lịch của ta khi nào, mới khiến nàng ta quyết định tiên hạ thủ vi cường như thế.

Nhưng bây giờ, ta đã biết.

Ta sẽ không ngồi chờ c.h.ế.t nữa.

Có chuyện gì khiến kẻ địch căm hận hơn là quân địch đang ngủ yêu trong đại bản doanh của mình chứ?

Cho nên, trước mắt bao người, ta lại thản nhiên đứng lên, bày ra dáng vẻ công chúa đoan trang, nghiêm túc khoa tay múa chân: “Phụ hoàng, nữ nhi nguyện đi sứ Cảnh quốc hòa thân, phù hộ hai nước an bình! 】

Sau khi buông tay xuống, ta nghiêng đầu mỉm cười với mọi người.

Một nụ cười ngốc nghếch, ngây thơ.

Y như Ngũ công chúa câm không được sủng ái trong lời đồn.

Biến cố bất ngờ cũng làm cho tất cả mọi người ở đây lại trở nên yên lặng trong phút chốc.

Kỳ Tranh nhìn thủ thế của ta xong, đầu tiên là nhíu mày, đánh giá ta hồi lâu.

Sau đó khóe môi hắn ta nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý: "Được! Quyết định như vậy đi."

Mà Thiệu Diễm phía sau hắn,bàn  tay vuốt ve bội kiếm bên cạnh nổi đầy gân xanh, đáy mắt ngưng tụ hàn khí u ám.

"..."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...