Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tướng Quân Yêu Kiều - Chương 3 + 4

Cập nhật lúc: 2024-08-22 16:04:06
Lượt xem: 280

Sau một đêm nghỉ ngơi, ta đến núi Thanh Đường, đó là nơi mai táng cả nhà ta.

Năm đó, cả nhà chúng ta và Trương Trạch Tướng quân cùng nhau đánh Liêu quân, lúc ấy vừa mới đánh lui Liêu quân, Trương Tướng quân đã hơn 80 tuổi, thân thể không tốt, không thể chịu nổi cái lạnh nơi biên cương nên đã cùng nhiều người đi trước, còn nhà ta đi sau. Phụ thân mẫu thân rất vui vẻ, cùng những binh sĩ còn dư lại nướng thịt uống rượu.

Khi đó ta 14 tuổi, bởi vì được chọn làm Thái Tử Phi nên không thể cùng đến biên cương với họ mà một mình ở lại trong cung học lễ nghi.

Mùa đông lạnh, hoa mai nở rất đẹp.

Ngày hôm trước ta còn nhận được thư của a tỷ, bảo rằng mọi thứ đều ổn, chỉ đợi khải hoàn hồi triều.

Liêu quốc giả vờ đầu hàng, sau đó đánh lén g.i.ế.t cả nhà ta, mà cùng c.h.ế.t với họ còn có dân làng của một thôn.

Sau đó, Trương Trạch nhận được tin, mang theo nhân mã quay về, mới có thể giữ chân Liêu quân.

Lúc ta đang luyện tập cắm hoa thì nhận được tin dữ, ngã xuống bất tỉnh.

Ta hôn mê ba ngày ba đêm, ngay cả thái y cũng lắc đầu bảo hãy chuẩn bị hậu sự, Tạ Chiêu đã kéo tay thái y: “Tận lực cứu chữa, không được từ bỏ.”

Sau lại hắn một bên sai người chuẩn bị q.u.a.n tài cho ta, một bên ở bên cạnh ta nói chuyện về a cha a huynh.

Tạ Chiêu thám thính đủ người về cha huynh ta, đương nhiên có thể nói chuyện với ta về họ.

Ta đã tỉnh.

Ta xin Hoàng đế để ta đi biên cương.

Xin sư phụ của cha ta, Chu Cảnh dạy ta đánh giặc.

Lại lén đến quân đội, lén đi huấn luyện, luyện đánh với tất cả binh lính trong đó. Nếu đánh không lại, ta sẽ tiếp tục huấn luyện.

Mỗi ngày ta đều xem binh thư, viết sách luận.

Ta thề rằng sẽ khiến cho Liêu quân phải trả giá, sẽ đem t.h.i t.h.ể của cha mẹ ta, huynh tỷ ta đang bị treo ở tường thành Liêu quốc trở về.

Ta thành công.

Ta dùng hai năm học tập không ngừng nghỉ mà tham chiến, đốt doanh trại của Liêu quân, lấy đầu của kẻ thủ thành, bắt sống tên chỉ huy, cuối cùng mang bốn hài cốt trở về.

Ta đốt xong tiền giấy, cảm thấy chân hơi tê nhưng vẫn bình tĩnh mà đứng dậy, quay đầu thì thấy Thái Tử Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nhìn thẳng vào mắt ta.

Lòng có chút hốt hoảng, ta vậy mà lại không phát hiện có người đang đứng phía sau mình.

"Thần tham kiến Thái Tử điện hạ."

Tạ Chiêu không trả lời, đi đến nhìn xuống chân ta, hỏi: "Tê chân rồi?"

"Có một chút"

Tạ Chiêu vươn tay muốn đỡ ta đứng dậy, nhưng ta đã nhanh hơn hắn một bước lùi về phía sau, sau đó dùng tay vỗ vỗ vào đùi của mình: "Thái Tử điện hạ yên tâm, thần không sao."

Ánh mắt Tạ Chiêu lướt qua người ta, nhìn về phía bia mộ.

"Ngu gia một đời trung nghĩa, ta đã xin Hoàng Thượng, phong thêm tước vị cho ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-quan-yeu-kieu/chuong-3-4.html.]

Gió rừng nhẹ nhàng, lá tre xào xạc. Bầu trời đỏ rực như vạt váy thiếu nữ, không cẩn thận vén lên làm lộ ra cảnh sắc mùa xuân.

Ta nhìn về phía Tạ Chiêu nói lời cảm tạ, trong lòng hiểu rõ, đó chỉ là khách sáo mà thôi.

Phong thêm tước vị?

Tương lai ta sẽ trở thành Thái Tử Phi, nếu có con, tước vị này cũng không còn cần thiết nữa.

Nhưng dù vậy ta vẫn cười cảm tạ hắn.

Hắn là thái tử, đương nhiên ta không đắc tội nổi.

Kinh thành không thể so với biên giới, rất nhiều luật lệ.

Sau khi giải quyết xong công việc, ta yên tâm vào triều.

Tay ôm ngọc bài, vừa mới đi đến cửa chính đã nhìn thấy Tạ Các Lão và Tạ Chiêu đang đứng nói chuyện với nhau, không biết Tạ Các Lão nói gì mà mặt của Tạ Chiêu lạnh nhưng băng sương.

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Từ trước đến nay ta không phải loại người thích nghe lén chuyện của người khác, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi. Đúng thế, chỉ là tình cờ thôi.

Ta chậm rãi đi ngang qua.

Tạ Các Lão: "Tiểu nữ nhà ta đã ngưỡng mộ điện hạ nhiều năm, chuyện này ở Kinh thành vốn cũng không phải là chuyện bí mật gì, bây giờ Thái Tử điện hạ lại nói muốn thành hôn với Ngu tướng quân, vậy tiểu nữ của nhà ta phải làm sao đây?"

Tạ Chiều cười khinh bỉ: "Tạ Các Lão cũng có con gái sao?"

Tạ Các Lão sững sờ, nói: "Đương nhiên là có"

"Kinh thành người mến mộ ta nhiều như cá diết sang sông, người đến rồi đi ở Đông cung nhiều như vậy, ta làm sao biết được ai với ai cơ chứ."

(Cá diết sang sông: Có rất nhiều người đến và đi, hoặc có rất nhiều người theo đuổi.)

Tạ Các Lão tức giận: "Điện hạ, những nữ tử đó sao có thể đem ra so sánh với Uyển Dung nhà ta được?"

Ta im lặng suy nghĩ một chút, hình như là có một người như vậy thật. Một trong số những quý nữ nổi danh nhất Kinh thành, dung mạo tuyệt sắc, thông tuệ xuất chúng, ngoại hình nổi bật, tài nghệ vang danh, là thanh mai trúc mã trong lời đồn của Tạ Chiêu, đích nữ của Tạ các Lão - Tạ Uyển Dung.

Đang ngẫm nghĩ, thì Tạ Chiêu nói: "Thái Tử Phi của ta là Chính Nhị Phẩm Đại tướng quân do đương kim Hoàng Thượng thân phong, những nữ tử khác sao có thể đem ra so với A Yểu được?"

Tạ Các Lão vô cùng tức giận, vừa quay đầu đã nhìn thấy ta, lập tức nói "Đại tướng quân!"

Nghe lén bị người ta bắt quả tang, không có chỗ nào để trốn, nên ta lập tức bày ra bộ dáng tươi cười: "Thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Tạ Các Lão."

Tạ Chiêu đang quay lưng với ta, mắt thường có thể nhìn thấy hắn cứng đờ người, ta len lén nhìn hắn, nhưng hắn không có quay người lại.

Tạ Các Lão hành lễ qua loa rồi quay đầu rời đi.

Ta thấy Thái Tử không chịu nhúc nhích, chậm rãi đi đến: "Điện hạ, người là Thái Tử, có tam cung lục viện là chuyện bình thường, không cần giữ mặt mũi cho ta đâu."

Tạ Chiêu nhìn ta, nói: "Ngươi có ý gì?"

Cũng đúng, hắn là Thái Tử, nếu nói muốn nạp thiếp sẽ dễ bị triều đình lên án, mấy lão quan đại thần đó đối với Tạ Chiều rất nghiêm khắc, ta hiểu mà.

Ta cười an ủi một tiếng, vốn muốn đưa tay vỗ vai hắn, lại cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, nên đành vỗ vỗ lòng n.g.ự.c mình: "Điện hạ yên tâm.”

Tạ Chiều: ?

Cả ngày hôm đó, Tạ Chiều luôn nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc, đăm chiêu.

Loading...