TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - Chương 18 + 19

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:04:14
Lượt xem: 276

18

Khi mùa hè sắp kết thúc, dì nhỏ đến gõ cửa nhà tôi.

Nửa năm không gặp, dì nhỏ mặc bộ váy sang trọng nhưng khiêm tốn, vẫn đẹp và có khí chất như xưa.

Bên kia đường, hàng xóm vừa mở cửa, thấy dì nhỏ thì ánh mắt lộ rõ sự ghen tị rồi lại khinh thường, sau đó đóng sầm cửa lại.

Dì nhỏ không bị ảnh hưởng, vui vẻ nói: "Tưởng Gia, dì có thể đưa cháu lên thành phố rồi."

Thành phố?

Đó là nơi bố ruột tôi và Vinh Tử Khôn làm ăn, cũng là nơi mà hàng xóm trong thị trấn này đều mơ ước có thể đến sống và phát triển.

Tôi mơ thấy mình rời khỏi thị trấn này.

Nhưng cơ hội đến dễ dàng như vậy sao?

Dì nhỏ đi một vòng quanh nhà, thấy trong bếp chỉ có mì gói, thùng gạo thì trống không, dì tức giận hỏi: "Tưởng Gia, sao cháu lại sống khổ thế này?"

Tôi bình thản đáp: "Bố cháu đã ngừng trợ cấp hai tháng nay, học bổng của trường cũng đủ để cháu chi tiêu rồi."

Dì nhỏ lập tức cảm thấy tội lỗi, nói: "Là lỗi của dì không chăm sóc tốt cho cháu. Cháu hãy theo dì lên thành phố."

Tôi hỏi: "Lên thành phố rồi, cháu sẽ ở đâu?"

Bố ruột tôi đã không còn quan tâm đến tôi nữa, chẳng lẽ tôi sẽ ở nhà họ Vinh?

Dì nhỏ tự nhiên nói: "Tất nhiên là sống cùng dì rồi."

Tôi không muốn đi.

Vinh Tử Khôn, tôi đã tìm hiểu qua, ông ta hồi trẻ chỉ là một tên du côn.

Sau đó vì giúp người khác mà đắc tội với một số thế lực trong thị trấn, ông ta bỏ lại người vợ đầu ấp tay gối và cùng dì nhỏ bỏ trốn.

Khi hai người bỏ trốn, còn mang theo Vinh Khiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-gia-di-tim-lai/chuong-18-19.html.]

Vợ cũ của Vinh Tử Khôn vì quá đau lòng mà vài năm sau sinh bệnh rồi qua đời.

Người như vậy, tôi dám nhận ơn sao?

Dì nhỏ nhìn thấu sự lo lắng của tôi, kể chi tiết từng sắp xếp cho tôi nghe.

"Cháu không phải lo, mọi việc dì đã bàn bạc kỹ với chú Vinh rồi, sẽ sắp xếp cho cháu học ở trường trung học hàng đầu của tỉnh."

"Thành tích của cháu có thể bị ảnh hưởng, dì cũng sẽ thu xếp gia sư cho cháu."

Tôi không đồng ý ngay.

Vì tôi đang chờ, chờ câu trả lời từ hiệu trưởng.

19

Nói ra cũng buồn cười.

Trong mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mình, mãi đến khi bà ngoại qua đời, tôi mới có được cơ hội để tự lựa chọn.

Một là đến thành phố lớn tưởng chừng như thiên đường nhưng tương lai lại mịt mờ.

Hai là tiếp tục ở lại thị trấn đầy rẫy khó khăn này, cố gắng chống chọi thêm một năm nữa.

Lựa chọn mà dì nhỏ đưa ra rất hấp dẫn.

Nhưng khi đó tôi đang ở giai đoạn nhạy cảm của tuổi trẻ, thêm vào đó là những ảnh hưởng tiêu cực từ việc dì nhỏ và Vinh Tử Khôn bỏ trốn, khiến tôi rất ghét cái gọi là "ổ giàu có" của nhà họ Vinh.

Cuối cùng, một tuần trước ngày khai giảng, hiệu trưởng gọi điện cho tôi và thông báo tin mà tôi mong chờ từ lâu.

Ông ấy có thể sắp xếp cho tôi chuyển lên lớp 12, nhưng không phải là lớp tốt nhất, có đỗ đại học hay không phải dựa vào chính tôi.

Nhận được tin, tôi không kìm được nước mắt.

Cuối cùng, tôi có thể không cần sự bố thí của người khác, có được một cơ hội để tự mình vươn lên.

Dì nhỏ không thể chấp nhận lựa chọn của tôi.

Sao lại có người từ chối môi trường ưu việt trong tầm tay, mà chọn tiếp tục ở lại nơi tối tăm này để chịu đựng cơ chứ?

Bình luận

16 bình luận

  • Câu chuyện đáng đọc. Cảm ơn Xoăn

    Hạnh Nhân Ngũ Vị 2 tuần trước · Trả lời

  • Xoăn cảm ơn bạn Benny đã donate cho team nhé ^^

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

    • Theo Xoăn, không chỉ là nữ chính Tưởng Gia đi tìm (lại) hạnh phúc & niềm vui, mà thông qua cách khai thác của tác giả, những nhân vật khác trong bộ truyện cũng nỗ lực đi tìm (lại) hạnh phúc cho bản thân bằng những cách khác nhau.

      Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

      • Lúc đầu, tên truyện Xoăn để tên gốc là "Phục Lạc Viên" (nghĩa là Tìm lại niềm vui, hạnh phúc đã mất). Nhưng sợ để vậy mọi người không hiểu, nên Xoăn đã việt hóa thành "Tưởng Gia đi tìm (lại)". Thực tế thì Xoăn thấy ngay từ khi sinh ra, Tưởng Gia đã không có cái gọi là "hạnh phúc" hay "niềm vui" nên sẽ không phải là "tìm lại" là phải là "đi tìm"... Yepp và cuối cùng để phù hợp với tên gốc, Xoăn để từ "lại" trong dấu () ^^

        Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

        • Mọi người muốn nói gì với Xoăn không ạ? :D

          Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đọc xong rồi, truyện hay quá, thích các tuyến nhân vật phụ ghê, thường tác giả viết nhân vật tuyến phụ hay bỏ dở lắm, cũng không có chiều sâu nữa, thoại của Đỗ Lam hay Ninh Lan đều rất hay luôn. Dù không khai thác triệt để nhưng cách nữ chính dần dần hồi phục, dần được chữa lành bởi tình cảm dịu dàng cũng rất hay. Cuối cùng là cảm ơn bạn editor nhiều nhaa

            ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Chớt, viết đoạn kia gây hiểu lầm quá @@ ý mình là tác giả viết tuyến phụ rất hay, có chiều sâu, không như 1 số tác giả khác.

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Cmt có tâm quá chừngggg 🫶 Xoăn cảm ơn bạn nha. Chúc bạn luôn vui 🤟

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đoạn Đỗ Lam nói nghe buồn quá :

            ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Đoạn nào dạaaa

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

            • Đoạn sau khi n9 hỏi, năm đó tại sao bị đối xử tệ mà vẫn chọn ở lại á, Đỗ Lam kêu là cái danh tiểu tam này cổ chưa bao giờ thích, nếu không phải vì tình cảm của ba n9 thì cổ làm gì chịu ở lại. Chung quy vẫn là tình yêu, cuộc sống khó khăn tới mức nào miễn vẫn còn được yêu thì người ta còn vì nó mà ở lại.

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Giống như Dì nhỏ của n9 á, sau vẫn quyết định ly dị, bởi vì triệt để hết hy vọng, hết tình cảm rồi mới rời đi. Thật sự tác giả viết nhiều đoạn mình thích lắm luôn

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Thực tế phải không 😊

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đọc xong cho Xoăn xin đánh giá nhaaa

            Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

            • Bạn ghé nhà ới Xoăn tiếng nha. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

              Loading...