TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - Chương 1 + 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:47:43
Lượt xem: 468

(Văn án)

Mẹ tôi ch//ết vào ngày đám cưới của bố tôi và người vợ mới. 

Một năm sau, tại lễ đầy tháng của con trai bố tôi, Bà ngoại đã lật bàn tiệc, ném chiếc bánh kem vào bố tôi, mẹ kế và đứa em trai. 

Kem tr/ét đ/ầy mũi và miệng em trai, khiến em kh/óc đến ngh//ẹt th//ở. 

Trong lúc người lớn cãi vã, tôi bị đ//ẩy n//gã, cánh tay bị mảnh sứ vỡ c//ứa v//ào, m//áu ch//ảy khắp nơi. 

Sau khi cả nhà đến bệnh viện, bác sĩ đã báo cảnh sát. 

Chỉ vì khi y tá băng bó vết thương cho tôi, họ phát hiện toàn thân tôi đầy những vết thương do bị b//ạo h//ành.

1

Khi mẹ tôi ch//ết, tôi mới ba tuổi, chẳng hiểu thế nào là cái ch//ết. 

Chỉ cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh. 

Cuối cùng không ai còn càu nhàu và khóc lóc suốt ngày bên tai tôi nữa. 

Mẹ tôi ch//ết do uống thuốc ngủ, nhưng không phải là ch//ết trong giấc mơ yên bình. 

Mẹ bị đưa đến bệnh viện rửa ruột, nôn mửa dữ dội, mọi thứ trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn ch//ết. 

Bác sĩ nói với bà ngoại tôi rằng bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức muốn sống. 

May mà mẹ đã ch//ết. 

Đó không phải là suy nghĩ của tôi, mà là lời bàn tán từ phía họ hàng bên bố tôi. 

Đặc biệt là bà nội, người trọng nam khinh nữ. 

Khi bà ngoại dẫn tôi đến đòi công lý, khắp cầu thang phòng khách dán đầy chữ hỷ, trông rất vui vẻ. 

Bà nội lấy ngón tay chỉ vào trán tôi, đ//ẩy tôi một cái. "Cút đi cút đi, biết nhà tao tổ chức đám cưới, lại đến gây chuyện xui xẻo à." "Con gái mày t//ự s/át, liên quan gì đến con trai tao, tao còn muốn nói là cháu gái mày kh//ắc ch//ết mẹ nó đấy!" "Mang theo con nhóc sao chổi này cút mau!" 

Bố tôi và mẹ kế đi hưởng tuần trăng mật, bà ngoại tôi không đòi được công lý. 

Về nhà, bà mệt mỏi nói với tôi, "Tưởng Gia, mẹ con ch//ết rồi, sao con không khóc?" 

Khóc ư? Từ khi sinh ra, tôi rất ít khi khóc, cũng không biết nói. 

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị tự kỷ. Thực ra, tôi không phải không có phản ứng với thế giới này, mà thế giới này đối với tôi, thực sự quá ồn ào.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-gia-di-tim-lai/chuong-1-2.html.]

Khi 3 tuổi, tôi đã sớm nhận thức hơn những đứa trẻ khác, và cũng sớm có ký ức. 

Trong ký ức, bố mẹ tôi chỉ có những cuộc cãi vã ngày này qua ngày khác, bất kỳ lúc nào họ cũng trút giận lên tôi. 

Trước khi họ ly hôn, trên người tôi không có chỗ nào lành lặn. 

Cho đến khi tôi được đưa đến nhà bà ngoại, bà ngoại mới phát hiện ra những vết bầm tím lớn nhỏ ẩn dưới lớp quần áo. 

Bố tôi là tên kh//ốn n//n bỏ rơi người vợ cũ, còn mẹ tôi liệu có hoàn toàn vô tội? 

Chỉ vì mẹ đã ch//ết mà thôi. 

Nhưng bà ngoại tôi không nghĩ vậy. Bà không ngừng nhồi nhét vào đầu tôi rằng: bố tôi ngoại tình, sau đó chuyển tài sản, để mẹ tôi và tôi phải ra đi tay trắng. 

Khi tôi còn mơ hồ với thế giới này, những người xung quanh đã dạy tôi biết thế nào là căm hận và oán hờn. 

Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, bố tôi mới biết tin mẹ tôi đã ch//ết. 

Tại lễ tang, ông dẫn theo vợ mới đến viếng. 

Bà ngoại tôi cầm chổi, đuổi họ ra ngoài. 

Bố tôi nhân lúc họ hàng ngăn cản, vẫn thắp ba nén hương cho mẹ tôi. 

Ông ngồi xuống ngang tầm mắt tôi, nhíu mày nói, "Tưởng Gia, bà ngoại con tinh thần không tốt, con về với bố đi." 

Tôi không biết nói, chỉ lặng lẽ nhìn bộ vest bóng bẩy của ông. 

Mẹ kế cười đưa cho tôi một cây kẹo mút, khoác tay bố tôi, đắc ý bước đi. 

Bà ngoại tôi giật lấy cây kẹo mút, giẫm nát dưới chân. 

Những mảnh kẹo lấp lánh dưới ánh mặt trời. 

Tôi vừa đưa tay muốn nhặt một mảnh, bị bà ngoại đập mạnh tay. "Tưởng Gia, con có lương tâm không, mẹ con còn đang nhìn con từ linh đường đó!" 

Tôi quay đầu nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn thờ, sợ hãi khóc òa. 

Dì nhỏ bế tôi lên, ôm chặt vào lòng. "Mẹ, mẹ làm gì vậy! Tưởng Gia mới ba tuổi, trẻ con biết gì. Bệnh của con bé vốn không thể bị kích động." 

Con trai nhà hàng xóm đưa cho tôi một miếng sô-cô-la. "Em gái, đừng khóc, anh mời em ăn kẹo." 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Vinh Khiên. 

Nhiều năm sau nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy đó là chút ngọt ngào hiếm hoi trong cuộc đời đầy đắng cay của mình. 

Tôi không ăn miếng kẹo đó, miếng kẹo đó giấu trong túi quần rất lâu, cuối cùng tan chảy thành một túi kẹo dính nhơm nhớp. 

Bà ngoại vì thế lại mắng tôi một trận.

Bình luận

16 bình luận

  • Câu chuyện đáng đọc. Cảm ơn Xoăn

    Hạnh Nhân Ngũ Vị 2 tuần trước · Trả lời

  • Xoăn cảm ơn bạn Benny đã donate cho team nhé ^^

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Theo Xoăn, không chỉ là nữ chính Tưởng Gia đi tìm (lại) hạnh phúc & niềm vui, mà thông qua cách khai thác của tác giả, những nhân vật khác trong bộ truyện cũng nỗ lực đi tìm (lại) hạnh phúc cho bản thân bằng những cách khác nhau.

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Lúc đầu, tên truyện Xoăn để tên gốc là "Phục Lạc Viên" (nghĩa là Tìm lại niềm vui, hạnh phúc đã mất). Nhưng sợ để vậy mọi người không hiểu, nên Xoăn đã việt hóa thành "Tưởng Gia đi tìm (lại)". Thực tế thì Xoăn thấy ngay từ khi sinh ra, Tưởng Gia đã không có cái gọi là "hạnh phúc" hay "niềm vui" nên sẽ không phải là "tìm lại" là phải là "đi tìm"... Yepp và cuối cùng để phù hợp với tên gốc, Xoăn để từ "lại" trong dấu () ^^

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Mọi người muốn nói gì với Xoăn không ạ? :D

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Đọc xong rồi, truyện hay quá, thích các tuyến nhân vật phụ ghê, thường tác giả viết nhân vật tuyến phụ hay bỏ dở lắm, cũng không có chiều sâu nữa, thoại của Đỗ Lam hay Ninh Lan đều rất hay luôn. Dù không khai thác triệt để nhưng cách nữ chính dần dần hồi phục, dần được chữa lành bởi tình cảm dịu dàng cũng rất hay. Cuối cùng là cảm ơn bạn editor nhiều nhaa

    ive 2 tuần trước · Trả lời

    • Chớt, viết đoạn kia gây hiểu lầm quá @@ ý mình là tác giả viết tuyến phụ rất hay, có chiều sâu, không như 1 số tác giả khác.

      ive 2 tuần trước · Trả lời

    • Cmt có tâm quá chừngggg 🫶 Xoăn cảm ơn bạn nha. Chúc bạn luôn vui 🤟

      Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Đoạn Đỗ Lam nói nghe buồn quá :

    ive 2 tuần trước · Trả lời

    • Đoạn nào dạaaa

      Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

    • Đoạn sau khi n9 hỏi, năm đó tại sao bị đối xử tệ mà vẫn chọn ở lại á, Đỗ Lam kêu là cái danh tiểu tam này cổ chưa bao giờ thích, nếu không phải vì tình cảm của ba n9 thì cổ làm gì chịu ở lại. Chung quy vẫn là tình yêu, cuộc sống khó khăn tới mức nào miễn vẫn còn được yêu thì người ta còn vì nó mà ở lại.

      ive 2 tuần trước · Trả lời

    • Giống như Dì nhỏ của n9 á, sau vẫn quyết định ly dị, bởi vì triệt để hết hy vọng, hết tình cảm rồi mới rời đi. Thật sự tác giả viết nhiều đoạn mình thích lắm luôn

      ive 2 tuần trước · Trả lời

    • Thực tế phải không 😊

      Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Đọc xong cho Xoăn xin đánh giá nhaaa

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

  • Bạn ghé nhà ới Xoăn tiếng nha. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

Loading...