Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tưởng Đại Nương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:24:56
Lượt xem: 680

Sáng hôm sau, khi bà tỉnh dậy, chúng ta nhìn nhau trân trối.

Bà ngượng ngùng quay đi, rồi dậy nấu bữa sáng.

Nhưng bà không đuổi ta về phòng, thế là ta cứ thế nán lại, ngủ chung với bà.

Ta nhớ khi còn rất nhỏ, ta cũng thường ngủ chung với mẫu thân. Nhưng từ khi có đệ đệ, mẫu thân không cho ta ngủ cùng nữa.

Dù vậy, mỗi tối khi mẫu thân kể chuyện cho đệ đệ nghe, ta vẫn được ngồi ở mép giường nghe theo.

Chờ đệ đệ ngủ say, mẫu thân mới dừng lại, gọi ta dậy, bảo ta ra ngoài phòng khác ngủ.

Giọng nói của mẫu thân luôn mềm mỏng, chẳng bao giờ to tiếng như bà ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu thân dịu dàng dặn ta phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, mọi chuyện đều phải ưu tiên đệ đệ.

Mẫu thân bảo, sau này lớn lên, ta cũng phải hỗ trợ đệ đệ.

Phụ thân cũng ôn hòa, ông nói đợi khi ông thi đỗ, cả nhà ta sẽ được ăn ngon, mặc đẹp!

Sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của mụ cọp cái ấy mà sống nữa.

Thế nhưng, chưa đợi đến khi phụ thân thi đỗ, cũng chưa đợi đến lúc ta trưởng thành, họ đã quyết định vứt bỏ ta, nói bỏ là bỏ.

“Tưởng đại tẩu, ngươi thật sự muốn nhận nuôi con bé này sao?” Người trong chợ không kìm được, đến khuyên bà.

“Ngươi chẳng lẽ đã quên cái gã đàn ông bạc tình đó đã vứt bỏ ngươi thế nào rồi à?”

“Đúng đấy! Đây còn là con gái của con hồ ly kia, nuôi nó chẳng phải là tự cầm d.a.o đ.â.m vào tim mình sao?”

Ta rụt cổ lại, không dám nhìn vào bóng lưng cứng ngắc toát ra hơi lạnh của bà.

Thời gian qua, ta cứ ngỡ bà đã thực sự chấp nhận ta.

Nhưng tiếng bà chặt xương ngày càng vang lên dồn dập, khiến ta có chút sợ hãi.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bà thu dọn quầy hàng.

Ta chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng dậy giúp bà thu xếp, nhưng ngay lập tức bị bà giật lấy mọi thứ.

Bà bước đi rất nhanh, sải chân lớn.

Ta chạy theo, dùng hết sức lực để đuổi kịp và kéo tay bà lại.

Nhưng bà thô bạo hất tay ta ra, chẳng nói lời nào, vội vã bỏ đi.

Ta lại bị bỏ rơi nữa sao?

Nồi canh xương thơm phức, chiếc chăn ấm áp, và cả tiếng ngáy đều chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi sao?

Ta co ro thân hình nhỏ bé, bước đi vô định trong màn đêm buông xuống, không biết mình phải đi đâu.

Khi bóng đêm dày đặc nhất, ta tìm được một chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-dai-nuong/chuong-3.html.]

Đó là một hố chôn tập thể ở phía Bắc thị trấn, nơi người ta thường đẩy những xác chec mới đến.

Ta nằm xuống, cuộn tròn người, chẳng màng đến chuyện có dậy được hay không.

Dù sao, cũng chẳng ai cần ta.

Ta không ngờ, trước khi kịp ngủ, bà đã tìm thấy ta.

Dưới ánh trăng, mồ hôi đầm đìa trên trán bà, trông bà có vẻ hoảng loạn.

Khi nhìn thấy ta, bà thở sâu mấy hơi liền, rõ ràng trút được một gánh nặng.

Bà không nói lời nào, nhấc bổng ta lên, lại cõng ta về nhà.

Ta nhắm chặt mắt, tưởng chừng đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng không, lần này là thật.

Sau khi tắm nước ấm và uống một bát canh thịt lớn, ta chẳng còn chút giận dỗi nào, lại vui vẻ theo bà ra chợ bán thịt.

Vẫn có người khuyên bà đừng dại dột, nhưng lần này bà không nói một lời.

Người ta thấy bà cứng đầu, dần dần cũng ít khuyên hơn, rồi lại chuyển sự chú ý sang ta.

Ta trông thanh tú, giống phụ thân ta—một Tú tài—nên có người đồn rằng bà nuôi ta vài năm rồi sẽ bán ta đi để được giá tốt.

Ý tưởng đó vừa lan ra, mọi người đều thấy đó là lý do hợp lý nhất.

Họ bắt đầu ghen tị với bà. Dù thời buổi này khó khăn, nhưng nếu cô gái trông xinh xắn, bán vào thanh lâu ít nhất cũng được hai mươi lượng bạc.

Ngay cả nếu bán vào nhà quyền quý làm nha hoàn, cũng được mười lăm hay mười sáu lượng bạc.

Ta chẳng hiểu những gì người ta thì thầm to nhỏ là gì, nhưng mỗi ngày ta đều rất vui vẻ.

“Lại đây cô bé, cho ngươi kẹo này.” Thôi Đào Hoa nheo mắt đầy vẻ tinh ranh, trêu chọc ta.

Thôi Đào Hoa mở một quán rượu nhỏ ở ngõ sâu nhất của chợ, tầng trên thì kinh doanh thứ khác.

“Bốp!” Một cái tát lớn giáng xuống, làm cây kẹo trong tay ta văng ra.

Thôi Đào Hoa giận dữ rời đi.

Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, lần sau đến mua thịt lại muốn kéo ta về quán rượu chơi.

“Tưởng đại tẩu, giao con bé này cho ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ, đảm bảo ngươi không thiệt.” Thôi Đào Hoa cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trong mắt đã đầy vẻ tinh ranh, toan tính.

“Thứ đồ vô lại, miệng toàn phun phân, cút ngay cho ta!”

Ta nhìn bà lớn tiếng chửi rủa, vung dao, mà không hề sợ hãi, liền nhón chân thu nhặt từng đồng xu Thôi Đào Hoa để lại trên thớt, bỏ vào túi vải.

“Ai cho ngươi nhận tiền của đồ đê tiện đó hả, trả lại cho ả ngay! Thịt này ta không bán cho bọn bần tiện! Lần sau đứa nào dám có ý xấu, ta sẽ chặt nó ra ném cho c.h.ó ăn!”

Bà chửi không bao giờ lặp lại một câu nào.

Rồi bà quay lại, trừng mắt nhìn ta, ta vội vàng đổ mấy đồng xu ra, chạy tới giật lại miếng thịt trên tay Thôi Đào Hoa.

Loading...