Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tưởng Đại Nương - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:24:54
Lượt xem: 698

Khắp người ta bầm tím, đau đớn vô cùng.

Nhưng dù đau đến mấy cũng không thể thắng được cơn đói hành hạ, đêm về nằm trong căn nhà rách nát, bốn bề gió lùa lạnh lẽo, ta kéo một sợi rơm từ mái nhà rủ xuống, nhét vào miệng nhai.

Không ngờ lại có vị ngọt.

Ban ngày, ta vẫn thường đến xem bà ấy bán thịt.

Khi còn nhỏ, ta không hiểu tại sao mình lại cố chấp đi một quãng đường dài như thế chỉ để đến đó.

Sau này ngẫm lại, có lẽ là vì hình ảnh vung d.a.o mổ lợn mạnh mẽ ấy của bà, khiến ta—một đứa trẻ cô đơn—không còn cảm thấy sợ hãi thế gian rộng lớn này nữa.

Bà luôn phớt lờ ta, còn những người xung quanh thì chỉ trỏ, nhưng chẳng ai muốn gần gũi với một đứa trẻ gầy còm như ta.

Họ cũng sợ ta bám lấy họ.

Thời buổi này, ai cũng khó khăn, thêm một miệng ăn chẳng phải chuyện nhỏ.

Ta nhặt lên một cành cây, theo phản xạ bỏ vào miệng muốn nhai, nhưng không cắn nổi.

Thế là ta dùng nó để vạch chữ trên mặt đất.

Thực ra ta còn biết tính toán, đó là điều phụ thân dạy cho ta khi ông vui vẻ. Ta học rất chăm chỉ.

Mỗi lần thấy ta viết chữ, ông lại cười và khen ta có năng khiếu.

Đệ đệ thì ngốc nghếch hơn, cũng chẳng thích học viết chữ.

Mỗi lần chỉ biết khóc lóc om sòm.

Nhưng khi phụ thân và mẫu thân bỏ đi, họ vẫn chỉ mang theo đệ đệ vừa ngốc vừa lười, chẳng nghe lời.

“Ồ, con bé này biết viết chữ đấy,” có người đi ngang qua ngạc nhiên thốt lên.

Lúc đó, ta thấy Tưởng đại nương khẽ ngước mắt nhìn về phía ta, thế là ta càng chăm chú viết hơn.

Điều đó còn thu hút một cô bé trạc tuổi ta lại xem. Đó là cháu gái của bà lão bán kẹo đường bên cạnh.

Cô bé ngồi xổm bên cạnh ta, vừa ăn kẹo đường vừa nhìn ta viết.

Cây kẹo đường trong tay cô bé ngọt lịm, toát ra mùi hương quyến rũ.

Ta nuốt nước bọt liên hồi.

Nếu được ăn một miếng, không, chỉ cần l.i.ế.m một cái thôi cũng đủ rồi.

Trước đây, mẫu thân cũng từng mua kẹo đường cho đệ đệ. Mỗi lần, ta đều nhặt những que kẹo mà đệ đệ bỏ đi, rồi tỉ mỉ l.i.ế.m từng chút vị ngọt còn sót lại trên đó.

Ngửi thấy mùi kẹo đường thơm ngọt, về nhà nhai rơm trên mái nhà, sao mà thấy khô khốc, nhai không nổi lại chẳng thể no bụng.

Ta lại chạy đến quán mì.

Tiếc thay, chủ quán đã dọn hàng, ta còn bị mấy đứa trẻ ăn mày phát hiện.

Chúng nói đây là địa bàn của chúng, nếu ta đến, sẽ bị đánh.

Lần này chúng đánh ta rất nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/tuong-dai-nuong/chuong-2.html.]

Mặt trời ngả về phía Tây, ánh sáng yếu ớt phủ lên nhân gian, ta co quắp bất động trên con đường nhỏ.

Thân hình bé nhỏ, chẳng đáng chú ý.

Có lẽ lúc này, chỉ cần một cỗ xe ngựa vô tình đi qua, ta sẽ giống như một con mèo hoang bị cán chec.

Khi tia nắng cuối cùng gần tắt, một bóng dáng to lớn xuất hiện, ngược sáng bước tới từ đầu đường.

Bà không nói một lời, nhấc bổng ta lên, đưa về nhà.

Bà đút cho ta vài ngụm canh thịt, mùi thơm ngào ngạt, ta mở to mắt nhìn.

Ba ngày sau, ta đã có thể xuống giường.

Bà vẫn chẳng nói chuyện với ta, có lẽ bà không biết phải nói gì, hoặc cũng có thể bà vốn dĩ không phải là người thích nói chuyện. Khi mở miệng, bà toàn là chửi bới.

Nhưng cơm bà nấu, thật sự rất ngon!

Bà dùng mỡ heo rang gạo lứt vàng ươm, mềm dẻo, ta ăn đến mỡ chảy đầy miệng.

Bà còn nướng bánh, rồi xé thành từng miếng nhỏ, ngâm trong nước canh xương heo đậm đà, ta có thể ăn đầy một bát nhỏ.

Ta theo bà ra chợ bán thịt.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phía sau bà, mỗi khi có khách đến mua thịt, bà cân xong, ta liền nhanh nhẹn báo số lượng bạc cần trả.

Lúc đầu, bà còn không tin một đứa trẻ như ta biết tính toán, nhưng sau khi bà cẩn thận kiểm tra lại, phát hiện ta tính rất nhanh và chính xác.

Từ đó, ta giúp bà tính tiền.

Ngoài tính tiền, ta còn biết làm nhiều thứ khác.

Trời nóng, bà dựng tấm phên che nắng bằng trúc và vải bạt, ta ở bên giúp bà giữ cây trúc.

Ta cũng cầm một cây gậy, trên đó buộc một dải vải đỏ, mỗi ngày ta phất nó từ sáng đến tối để đuổi ruồi.

Có khi trời đổ mưa, mưa lớn ào ào!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

May thay, nhờ có chút che chắn, bà kịp thời thu dọn hết thịt chưa bán xong, gói ghém lại.

Còn ta và bà thì bị ướt sũng như chuột lột.

Về nhà, bà nấu canh gừng, ta sợ cay không muốn uống, bà lớn tiếng quát mắng.

Nhưng rồi bà cũng quay lưng lại, lặng lẽ lấy một thìa nhỏ đường đỏ cho vào bát của ta.

Ta húp từng ngụm, cố tìm vị ngọt của đường trong hương cay nồng, chẳng biết chán.

Từng ngụm từng ngụm, cả bát canh gừng rồi cũng cạn.

Đêm đến, trời sấm chớp ầm ầm, ta ôm chăn, chạy sang phòng bà.

Bà ngủ rất say, ta nằm nép vào một góc giường, cẩn thận nằm xuống.

Bên ngoài mưa gió ầm ào, nhưng giữa tiếng ngáy đều đặn của bà, ta chẳng còn cảm thấy sợ hãi.

Rất nhanh, ta ngủ say sưa.

Loading...