Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - QU. Ỷ SỰ ĐÔNG GIANG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:25:12
Lượt xem: 389

6.

 

Sáng sớm, cả nhóm trở lại khách điếm, để bảo vệ sự an toàn của Mộ Dung Tuyết, Tiêu vương giá đã bí mật cử người canh gác trong tối. 

 

Đêm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, Mộ Dung Tuyết đã lấy lệnh bài của Tiêu Vương gia đặt một bàn lớn món ăn ở tửu lâu Đông Lai có giá gần một nghìn lạng bạc. 

 

Đó là đồ ăn miễn phí, ta và Phàn Ngọc gọi thêm vài món nữa và gọi một đĩa thịt sống cho rùa đen. 

 

Đang ăn ngon lành, trong không khí lại có những mảnh vụn không rõ ở đâu, Phàn Ngọc hắt hơi mấy cái. 

 

Mãi cho đến khi mùi m.á.u nồng nặc bốc lên, một nam nhân ở bàn cách đó không xa hét lên, ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn. 

 

Bởi vì vẻ mặt của mấy nam nhân đó trông giống như họ đã nhìn thấy quỷ. 

 

Ta đứng dậy nhìn xung quanh thì thấy mặt đất đầy những mảnh vụn cùng m. á. u tươi, chủ nhân là một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi. 

 

Có vẻ như hắn xuất thân không phải từ một gia đình bình thường, bởi quần áo trên người hắn có hai mươi mảnh trong gian thêu của ta. 

 

Quần áo đã bị hắn xé nát, trên móng tay vẫn còn mơ hồ nhìn thấy những mảnh xương trắng nõn, sau khi lộ ra lớp da mới nhanh chóng mọc lên cho đến khi những vảy từ từ xuất hiện.  

 

Kia rất giống vảy rắn.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Những vị khách xung quanh vừa lăn vừa bò ra khỏi tửu lâu thậm chí có người còn ngất xỉu vì sợ hãi. 

 

Ta quay lại nhìn Mộ Dung Tuyết, quả nhiên, nàng ấy đã trải qua nhiều chuyện, lá gan cũng lớn hơn, nàng ấy cùng rùa đen đang ngồi ăn thịt với nhau. 

 

Thấy c.h.ế.t không cứu không phải là phong cách của ta, đây là bổn phận của Bạch muội ta. 

 

Ta giật một phần tóc của Phàn Ngọc, đó không phải là tóc mà thực ra là lông hồ ly. 

 

Theo dân gian, có năm vị đại tiên, đó là "Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi."

 

(Hồ tiên: Hồ Ly; Hoàng tiên: chồn; Bạch tiên: nhím; Liễu tiên: rắn; Hôi tiên: chuột.)

 

Phàn Ngọc là thái tử của Hồ tộc, thân phận của hắn có thể khiến mọi người chấn động. 

 

Ta nhét lông hồ ly vào miệng người đàn ông, cắn đầu ngón tay nhỏ vào vết thương, lập tức hấp thụ, một luồng khói đen tan đi, người đàn ông ngã xuống trong bàng hoàng. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-nuong-ngan-nam-qu-y-su-dong-giang/chuong-4.html.]

Một nữ nhân chạy vào tửu lâu, hét lên: "Con ơi, con của ta ơi, con bị sao vậy?" 

 

Ta nhìn chiếc trâm trên đầu nàng, có khí của người ch. ế. t.

 

7.

 

Mọi hành động của ta đều được mọi người có mặt theo dõi, người phụ nhân đó biết ta đã cứu nhi tử bà nên đã mời chúng ta đến phủ. 

 

Cách bài trong phủ là một phiên bản thu nhỏ trong cung, thậm chí mép ao cũng được làm bằng vàng. 

 

Ta đoán không sai, đây là Trần gia, phú thương nổi tiếng ở Đại Tần. 

 

Trong tay nắm toàn bộ sản nghiệp ở vùng Đông Giang, tiền thuế họ nộp hàng năm đủ để nuôi sống người dân ở một số huyện trong vài năm. 

 

Gia chủ Trần gia dành phần lớn thời gian ở bên ngoài quản lý công việc kinh doanh, trong nhà phần lớn chỉ có mẫu tử hai người, có nhiều tiền nên không chú ý đến việc quản lý nhi tử dẫn đến ngày càng vô pháp vô thiên.

 

Cả ngày ăn chơi đàng điếm, làm xằng làm bậy, lang thang trong thanh lâu, không hề coi trọng mạng sống con người. 

 

Trần phu nhân lùi lại, đóng cửa phòng lại nhẹ nhàng nói. 

 

“Nhi tử ta tên Trần Vũ, tuy ham chơi nhưng bản tính không xấu, cách đây vài năm nó đột nhiên bị ám ảnh bởi vàng. Nó mua một cái xẻng Lạc Dương* và những món đồ khác mà ta không thể kể tên, nó và đám hồ bằng cẩu hữu cả ngày mân mê mấy cái đồ vật đó.” 

 

(Xẻng Lạc Dương: dụng cụ đào mộ chuyên nghiệp của dân trộm mộ.)

 

“Ta và phụ thân nó đều biết đào mộ người ta là việc không tốt nên giữ nó trong phủ, định qua một đoạn thời gian thì đưa nó vào kinh đi thi.”

 

“Nhưng ai ngờ đám bằng hữu với nó đã giao hẹn với nhau đi đào mộ của lão Chu Đầu ở phía tây thành, trở về liền đổ bệnh.”

 

“Người làm mẫu thân như ta thực sự lo lắng, phụ thân nó cũng không thường xuyên ở nhà, một người nữ nhân như ta thật hữu tâm vô lực.”  

 

Lông mày ta giật giật, trộm mộ không phải là ai cũng có thể làm được, đi rồi không bao giờ quay lại là chuyện bình thường, nhưng đi rồi quay lại cũng không phải là chuyện tốt.

 

Ta và Phàn Ngọc nhìn nhau, trong lòng hiểu ra. 

 

Tôi gõ gõ lên chiếc bàn gỗ đàn hương đỏ mịn, nhẹ nhàng hỏi: “Trần phu nhân, bà có biết ông lão Chu Đầu ở phía tây thành làm nghề gì không?” 

 

Trần phu nhân sửng sốt kêu lên: “Ông ấy là một tang phu.” 

 

Có vẻ như, Trần Vũ này không may mắn lắm, tang phu này ý tứ không phải là người có thê tử ch. ế. t mà là "người nâng quan tài". 

Loading...