Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - QU. Ỷ SỰ ĐÔNG GIANG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:23:44
Lượt xem: 553

3.

 

Ngày hôm sau, ta bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. 

 

Một nhóm quan binh đến quán trọ, người đứng đầu là Tiêu vương gia, cháu trai của đương kim thánh thượng. 

 

Người này mưu trí, hành động mạnh mẽ kiên quyết, gi. ế. t người không chớp mắt. 

 

Hầu hết các vụ án kỳ lạ của Đại Tần đều qua tay hắn, chắc chắn sẽ bắt được nhanh chóng. 

 

Người đàn ông trước mặt ta có ngũ quan ưa nhìn, có thể coi là một trong những nam tử đẹp trai nhất Đại Tần. 

 

Ta chỉ đang cố xem lần này mình có thể bắt được loại người nào, nhưng điều ta không ngờ là mình lại bị bắt quả tang. 

 

Tiểu nhị đứng sau Tiêu Vương, chỉ vào ta run rẩy. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

“Vương hạ, chính là gian phòng này, đêm qua ta trực ca đêm, nhìn thấy trong phòng này có mấy người bay ra, đều là nữ nhân có mũi có mắt!" 

 

Tiêu Vương gia cúi đầu nhìn ta, chất vấn hỏi: “Những gì hắn nói là sự thật? Ở trong thành này, có án mạng hay không thì có liên quan gì đến ngươi?" 

 

Ta hoảng sợ lắc đầu thì thầm đáp lại, "dân nữ không biết nữ nhân nào, ta cũng không biết án mạng nào ở trong thành, đoàn người chúng ta mới đến thành ngày hôm qua." 

 

Tiêu Vương gia nheo mắt, toát ra hơi thở nguy hiểm. 

 

Lúc này Mộ Dung Tuyết đi về phía bên này, lúc nhìn thấy Tiêu vương, đôi mắt mở to như chuông đồng. 

 

"Biểu ca? Tại sao ngươi lại ở đây?" 

 

Tiêu vương gia lập tức cảnh giác hơn, kéo Mộ Dung Tuyết ra phía sau để bảo vệ nàng thật chặt, sợ ta và Phàn Ngọc ăn thịt nàng. 

 

Ta nhìn vẻ mặt của Phàn Ngọc, cảm thấy hắn có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tiêu Vương đang nắm lấy Mộ Dung Tuyết gần như bật lửa, đoán chừng chín cái đuôi run run đến thẳng rồi.

 

Ta thầm cười trong lòng, Thái tử hồ tộc khẩu thị tâm phi cùng công chúa hoàng gia ngỗ ngược bướng bỉnh, đây không phải là câu chuyện chỉ có thể thấy trong sách truyện sao.

 

Ngay khi ta vừa mới bắt đầu suy diễn một thị vệ vội vàng chạy đến bên tai Tiêu Vương nói vài câu, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng ta và Phàn Ngọc đều có thể nghe rõ.

 

Có lẽ, lại có người ch. ế. t. 

 

Người ch. ế. t chính là nữ nhi của hình bộ thượng thư Đông Giang, tình trạng ch. ế. t không giống những lần trước. 

 

Khóe mắt sắp nứt ra, thất khiếu chảy máu, trên cơ thể không có vết thương bên ngoài, trái tim biến mất. 

 

Ta không khỏi rùng mình trong lòng, con quái vật này, chơi chúng ta một trận khi chúng ta vào thành.

 

Mộ Dung Tuyết muốn bảo vệ chúng ta nhưng ta khẽ lắc đầu, trong trường hợp này, ta sẽ đợi người này. 

 

Thế là ta và Phàn Ngọc bị giam trong đại lao của Đại Lý Tự. 

 

Có lẽ Mộ Dung Tuyết đã nói vài lời nên chúng ta được đối xử khá tốt. 

 

Ta cùng Phàn Ngọc hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, cho đến khi một giọng nói vang lên trong đêm. 

 

“Nửa đêm mười giờ, người đi đường nhường đường, trăm quỷ ra ngoài tiêu diệt tà linh!” 

 

Toàn bộ cửa của đại lao Đại Lý Tự đã biến mất, tựa như giữa thiên địa nhật nguyệt chỉ còn lại ta và Phàn Ngọc, đối diện là ông già mặc áo trắng cầm cây phất trần. 

 

Hắn đưa tay vuốt râu, thanh âm thanh tao xa xa, nhưng lại có cảm giác gần gũi.

 

“Làm phiền Tú Nương đã đến đây một chuyến, ta đến đây là để giúp ngươi, cũng là để cứu ta. Con thú đó là đồ đệ của ta." 

 

Phàn Ngọc hét lên, "Ông già, việc đồ đệ của ông làm, không phải vì ông bại hoại nên đồ đệ mới có thể hại cho nhân gian như vậy sao?" 

 

Ông già cười một tiếng, từ trong phất trần tung ra mấy cái roi đưa cho ta, liền không thấy dấu vết. 

 

Khung cảnh xung quanh cũng đã trở lại trạng thái ban đầu. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-nuong-ngan-nam-qu-y-su-dong-giang/chuong-2.html.]

 

Chỉ có chín cái đuôi của Phàn Ngọc là quấn chặt vào nhau không thể gỡ ra được. 

 

Hắn ta giống như một con ch.ó con bị ngứa đuôi, sốt ruột đến xoay quanh.

 

Ai bảo hắn nói năng ngạo mạn? Lão già này không phải là người đơn giản. 

 

Chiêu thức vừa rồi là “ảo thuật.”

 

Ảo thuật bắt nguồn từ triều đại Viêm Hoàng, được các pháp sư của hai bộ tộc truyền lại, khiến người dân tin rằng thủ lĩnh của họ là hóa thân của những con thú tốt lành, từ đó củng cố quyền cai trị của họ. 

 

Ảo thuật này được chia làm bốn loại chú độc. Thứ nguy hiểm nhất là độc. 

 

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, ta và Phàn Vũ được Tiêu vương đích thân mời ra khỏi Đại Lý Tự, đi thẳng đến Ngô gia. 

 

Khi đến đó, ta phát hiện ra một điều khiến ta cảm thấy rùng mình.

 

4.

 

Nhà họ Ngô cũng là một gia tộc lớn được truyền từ đời này sang đời khác, Ngô Trấn là nam đinh cuối cùng của thế hệ này, trung thành với triều đình, phục vụ bá tánh, thật vất vả mới ngồi lên vị trí Hình Bộ thượng thư, lần này chịu trách nhiệm điều tra vụ án da người thiếu nữ, không thể truy ra kẻ sát nhân nhưng nữ nhi mình lại bị sát hại dã man ch. ế. t một cách bi thảm. 

 

Trong phủ treo đầy lụa trắng, Ngô phu nhân ngồi sụp xuống trước quan tài nhìn nữ nhi đang nằm bên trong, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. 

 

Sau khi chúng ta vào linh đường, người hầu đưa Ngô phu nhân ra hậu viện để nghỉ ngơi. 

 

Vụ án vẫn chưa được đưa ra ánh sáng, t.h.i t.h.ể chỉ có thể dùng một ít hương để che đi mùi hôi. 

 

Phàn Ngọc có chiếc mũi rất thính, sau khi đi vòng quanh quan tài, hắn phát hiện có điều gì đó không ổn. 

 

Trong khoang mũi của xác c.h.ế.t có một loại bột có mùi thơm đặc biệt, chỉ cần ngửi thôi cũng có thể khiến người ta tính thần hoảng hốt, phát khùng phát điên. 

 

Ta và Phàn Ngọc đều chọn cách giấu kín chuyện này vì chúng ta thực sự không biết những người có mặt có phải là đồng phạm trong vụ án này hay không. 

 

Lúc này, một đám trẻ con chưa lớn chạy ngoài cửa, ngân nga hát. 

 

“Kỳ lạ, kỳ lạ, thực sự kỳ lạ. Con chim sẻ giẫm c.h.ế.t con gà mái già, con kiến cao bảy thước bảy, bà cụ chín mươi chín tuổi đang nằm trong nôi.”

 

Ngô đại nhân sắc mặt có chút phức tạp, hai tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.

 

Gã sai vặt đứng ở cửa nhìn thấy vậy liền tức giận mắng bọn trẻ, khiến chúng sợ hãi bỏ chạy. 

 

Để tìm thêm manh mối, ta và Phàn Ngọc ở trên nóc nhà họ Ngô, định ngắm sao ôm cây đợi thỏ. 

 

Nhưng ta không nhìn thấy ngôi sao nào mà người thậm chí còn ướt đẫm mưa. 

 

Mưa to đến nỗi ta và Phàn Ngọc không thể không đi trú mưa.

 

Theo cách bố trí của phủ mà ta đã ghi nhớ, ta đi đến linh đường thì bên trong linh đường không một bóng người, loáng thoáng còn truyền ra tiếng xào xạc mơ hồ. 

 

Ta ra hiệu cho Phàn Ngọc đừng bứt dây động rừng, rồi nín thở lén quan sát. 

 

Bên cạnh quan tài, một con quái vật phủ đầy lông dài đang phát ra âm thanh chói tai, ta mở to mắt thì nhìn thấy hắn quả thực đang cầm hai nhãn cầu trong tay, thỉnh thoảng lại cười lớn, như đang thưởng thức. 

 

Quả nhiên, thứ này hẳn là đồ đệ của ông lão. 

 

Ta đem sợi lông phất trần thổi nhẹ, nó biến thành một sợi dây bạc, quấn chặt quanh con quái vật lông dài. 

 

Sau khi con quái vật lông lá bị vướng vào, khuôn mặt và thân hình vô cùng xấu xí của nó dần dần biến thành một người đàn ông, với nét mặt khá tuấn tú. 

 

Đôi mắt hắn đỏ hoe, như một con thú bị mắc bẫy, muốn tấn công chúng ta. 

 

Một giọng nói giống như tiếng trẻ con vang lên từ phía sau linh đường hét lên: 

 

"Đông lang, Đông lang, ta đói quá, đói quá." 

 

Cơ thể ta đã lạnh cóng vì mưa, rùng mình mấy cái. 

Loading...