TÚ HÀ - Chương 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:58:12
Lượt xem: 6,059

05

Ta đã mơ một giấc mơ, trong mơ có Dương Chi Cận và ta, cảnh tượng tựa như đêm hắn làm chuyện ấy với ta bốn lần.

Ta đột ngột tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang hôn hắn.

Và ta đã hôn tỉnh hắn, bốn mắt nhìn nhau, người ngượng ngùng là ta.

Tất nhiên, không chỉ khóe miệng run rẩy, mà lòng tự tôn cũng run lên.

"Xin, xin lỗi."

Ta vắt óc nghĩ mãi, cũng không thể giải thích được.

Dương Chi Cận mặt hơi ửng hồng, nhìn ta với đôi mắt ướt át, như thể bị mê hoặc, đến khi hắn hôn lên, ta mới kịp phản ứng.

Hắn hôn rất nhẹ, dịu dàng như cơn mưa xuân, mang theo hương vị độc đáo của mùa xuân.

Không biết bao lâu trôi qua, ta tưởng rằng hắn sẽ làm chuyện ấy với ta, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.

"Tiểu Hà."

"Hử?"

"Vì sao ngươi không muốn về phủ với ta?"

"Không muốn làm thiếp."

Câu trả lời đơn giản, Dương Chi Cận thở dài một hơi, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.

Qua rất lâu, hắn nói:

"Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn."

Cũng không thể trách ngươi, dù sao đêm đó ngươi cũng không thể tự chủ.

"Tiểu Hà muốn gì?"

"Bạc!" Ta trả lời dứt khoát.

"Ngươi có biết, một nữ tử mang theo hài tử sống sót ở thế gian này là vô cùng khó khăn không."

"Ta có cách chăm sóc tốt cho hài tử và bản thân." Ta nhìn Dương Chi Cận một cách nghiêm túc, "Đại thiếu gia, chúng ta là người thẳng thắn, ngài chắc chắn không thể cưới ta, mà ta không muốn làm thiếp càng không muốn làm thông phòng.

"Giải pháp tốt nhất cho việc này, là ngài cho ta một khoản tiền, ta hoàn toàn rời xa cuộc sống của ngài."

"Đây là cách giải quyết có lợi nhất cho cả hai bên."

Ta hiểu tại sao hắn lại ngạc nhiên khi ta không muốn làm thiếp, vì trong giáo dục và kiến thức mà hắn có, hầu hết nha hoàn sẽ không từ chối làm thiếp, vì đó thực sự là một bước nhảy vượt bậc trong địa vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-ha/chuong-5-6.html.]

Từ người phục vụ trở thành người được phục vụ.

Dương Chi Cận nhìn ta, như đang suy nghĩ về lý do tại sao ta không muốn làm thiếp.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

06

Đoạn mama đã trở về, mang theo một tin tức lớn.

Phu nhân đã chính thức bàn chuyện cưới hỏi cho đại thiếu gia, bà ta mặt mày căng thẳng nói với ta khi ta đang ngồi bên suối nướng cá.

Bà nói mãi mà ta không đáp lời, khiến bà tức giận vô cùng:

"Đợi đến khi đại thiếu gia lấy thê tử, khi tân phu nhân vào cửa, ngươi sẽ không có ngày lành mà sống nữa đâu."

Ta đưa cho Đoạn mama nửa con cá, bà không có tâm trạng ăn, ta lại ăn rất ngon:

"Đoạn mama, bà nói xem, đợi tân phu nhân vào cửa, ta có thể cầu xin nàng cho ta một khoản tiền để rời khỏi không?"

Đoạn mama chỉ vào cái bụng hơi nhô ra của ta, nói ta đang mơ mộng.

"Dương phủ là một gia đình lớn, mặc dù có con riêng là không tốt cho danh tiếng của đại thiếu gia, nhưng phu nhân đã giữ ngươi lại, nghĩa là bà ấy rất coi trọng con cháu.

"Ngươi mang thai đứa trẻ của nhà họ Dương, bà ấy không thể để ngươi đi."

Ta cau mày, suy nghĩ một lát:

"Vậy sau khi ta sinh xong thì sao?"

Đoạn mama ngạc nhiên nhìn ta: "Ngươi nói, ngươi sinh xong sẽ tự mình rời đi, để đứa trẻ lại cho nhà họ Dương?"

"Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ." Ta thở dài.

Khi mang thai không thể để ta đi, sinh xong chắc có thể để ta đi nhỉ.

Chẳng phải có kiểu để mẹ đi mà giữ con lại sao?

Tất nhiên, lựa chọn hàng đầu của ta là mang con cùng đi, nhưng ta cũng biết, chỉ dựa vào khả năng của mình thì không thể giành con với Dương gia.

Trước đây, luôn nghe người ta khoác lác, nói chỉ cần động tay một chút, là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người, bây giờ xuyên không đến đây, mới thực sự cảm nhận được, người có quyền thế, muốn g.i.ế.c một người, dễ dàng biết bao.

Đặc biệt là, ta như thế này, khế ước bán thân còn trong tay người khác, là nô tỳ của người khác.

"Ta hỏi ngươi, đại thiếu gia như thế, mà ngươi không động lòng sao?" Đoạn mama hỏi ta.

"Động lòng gì? Đối với người đã ép buộc bà… khiến bà mang thai một cách khó hiểu, thay đổi cả cuộc đời bà, bà vẫn có thể động lòng sao?" Ta hỏi lại bà.

"Ngươi... ngươi thật là..." Đoạn mama đang định nói, đột nhiên im bặt, bà cúi chào phía sau ta, "Đại thiếu gia!"

Dương Chi Cận tay cầm quả dưa hấu mà hôm qua ta đòi ăn, trán đẫm mồ hôi, nụ cười chưa kịp thu lại, in sâu trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Ta cúi đầu không phản ứng gì thêm, vì ta biết hắn đã đến, những lời vừa rồi cũng là cố tình nói ra.

Bình luận

28 bình luận

Loading...