TÚ HÀ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:31:34
Lượt xem: 2,935

04

Ta từ chối đại thiếu gia, và tặng hắn thuốc ngủ.

"Nghe thấy tiếng cào cào, là do chất lượng giấc ngủ không tốt, đêm nay chắc chắn sẽ không nghe thấy nữa."

Ta chu đáo đắp chăn cho đại thiếu gia, trong ánh mắt u oán của hắn, ta đóng cửa rời đi.

Nhưng không ngờ, đêm nay, ta cũng nghe thấy tiếng cào cào.

Tiếng đó thật đáng sợ, rõ ràng bên cạnh giường không có gì, nhưng âm thanh lại như vang lên bên tai.

Ta dũng cảm đi ra ngoài, nhưng trong sân chẳng có gì, đợi khi ta quay lại thì tiếng đó lại có, ta chỉ còn cách đi tìm Đoạn mamma.

Đoạn mama ngủ say như chết, ngáy như sấm, ta gõ cửa nửa khắc, mà bà vẫn không tỉnh lại.

Ta suy nghĩ một hồi, ôm chăn đi vào phòng đại thiếu gia.

Đại thiếu gia ngủ rất sâu, chỉ chiếm một góc giường trong, như thể dành chỗ sẵn cho ta vậy.

Ta nhẹ nhàng nằm xuống, dù sao hắn ngủ say như vậy, trước giờ thìn sẽ không tỉnh, chỉ cần ta rời đi sớm, hắn sẽ không phát hiện ta đã ngủ đây.

Đại thiếu gia còn thơm nữa.

Suy nghĩ lung tung một hồi, ta ngủ thiếp đi, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ta dường như nghe thấy ai đó nói chuyện với ta.

Ta không nhớ rõ người đó nói gì, nhưng dường như ta đã nói: "Xã hội phong kiến mà cưới gì chứ, có phải thích chịu khổ không?"

Người đó dường như thở dài, sau đó mọi thứ trở nên im lặng.

Sáng sớm ta tỉnh dậy, suy nghĩ một hồi, lại gọi đại thiếu gia, hắn ngủ rất sâu.

Ta rất tự tin vào trình độ y học của mình, chưa đến giờ hắn tuyệt đối không thể tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-ha/chuong-4.html.]

Về chuyện tối qua, chắc chắn là ta mơ, chỉ vì ta quá ham tiền.

Sáng sớm, Đoạn mama nói bà có việc phải về phủ một chuyến, bảo ta chăm sóc đại thiếu gia thật tốt.

Đại thiếu gia không khác gì hôm qua, vẫn yếu đuối không tự lo được, trời tối cũng vì sợ mà mời ta ngủ cùng.

Còn ta, nửa đêm sợ không ngủ được, lại lén vào phòng hắn.

Giống như tối qua, ta ôm chăn nằm xuống, đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Đêm nay chưa cho đại thiếu gia uống thuốc.

Khi ta vừa tỉnh ngộ định rời đi, đại thiếu gia quả nhiên tỉnh, hắn nhìn ta ngỡ ngàng, rồi ánh mắt dần rõ ràng.

"Chào, " Ta vẫy tay với hắn, "Nô tỳ nói nô tỳ đi nhà vệ sinh nhầm chỗ, ngài có tin không?"

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Ta đứng dậy định đi, đại thiếu gia đột nhiên từ phía sau ôm eo ta, thì thầm: "Đừng đi."

Đầu óc ta vang lên một tiếng ong, tim đập thình thịch.

"Bình tĩnh, Dương Chi Cận."

"Ta biết ta đang mơ." Giọng đại thiếu gia rất nhẹ, kề sát lưng ta, hơi thở cũng nhẹ nhàng, thì thầm, "Mơ cũng không tệ."

Sau khi hắn nói xong, không làm thêm động tác nào khác:

"Đại thiếu gia?"

Ta gọi hắn hai lần, không có phản hồi.

Ta quay lại nhìn hắn, cánh tay hắn vòng qua eo ta, mặt cách ta một tấc, hơi thở giao nhau, đại thiếu gia ngủ say như vậy, có một loại yếu ớt không rõ, lại kích thích cảm giác muốn bảo vệ của ta.

Ta đem cảm giác này, kết luận là do mang thai nên tình mẫu tử dâng trào.

 

Bình luận

28 bình luận

Loading...