Từ cung đấu sang trạch đấu - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:40:13
Lượt xem: 377

4

Trần di nương vì được Hạ Quân Khuynh thiên vị, cũng có viện riêng. Khi ta đến, Trần di nương đang trò chuyện với công chúa Chính Đức.

Công chúa Chính Đức là biểu tỷ của Hạ Quân Khuynh, trong mắt các nàng, Trần di nương mới là nữ chủ nhân chân chính của Hầu phủ.

Trần di nương hơi ngạc nhiên khi thấy ta đến, nhưng rất nhanh liền khiêu khích nhìn ta. Ý của nàng ta rất rõ ràng, cho dù ta có là chính thê đi nữa thì vẫn nằm trong tay nàng ta, chỉ cần nàng ta thổi gió bên gối Hạ Quân Khuynh thì việc để mất hài từ chính là lỗi của ta.

Chỉ cần nàng ta muốn, hàng ngày ta đều có thể bị nàng ta giẫm dưới chân. Nhưng ta đã không còn là nguyên chủ, chút tâm tư này của nàng ta chưa đủ để tham gia mấy trò cung đấu đâu.

Ta làm như không nhìn thấy ánh mắt nàng ta mà bước tới, đầu tiên là hành lễ với công chúa Chính Đức, sau đó tiến lên ngồi cạnh Trần di nương, thân mật nắm tay nàng ta.

"Ai nha, lần này tỷ tới đây là cố ý muốn nhận lỗi với muội, là do tỷ bất cẩn bị ngã sảy thai, lại còn kinh động đến muội, cho nên tỷ đặc biệt chuẩn bị cho muội một lễ vật."

Ta đưa mắt ra hiệu cho Xuân Tiếu. Xuân Tiếu lập tức cầm hộp gấm đưa tới.

"Tỷ tỷ khách khí rồi..."

Trần di nương cười giả lả, ta biết nàng ta đây là lại muốn giở trò xấu, nàng ta cố ý xê dịch cơ thể nhằm che khuất tầm mắt của công chúa Chính Đức. Nhưng như vậy lại rất hợp với tâm ý của ta.

Ta chậm rãi mở chiếc hộp gấm ra, bên trong chính là t.h.i t.h.ể của thai nhi bị sinh non. Thi thể nhỏ bé còn chưa thành hình người, sau khi sấy khô lại là hình dạng dữ tợn, tựa như biểu thị sự không cam lòng và oán hận của chính mình.

Đồng tử của Trần di nương trong nháy mắt co lại.

5

"Trần di nương, đây là vật trân quý nhất của phu nhân, di nương không thích sao?"

Xuân Tiếu có chút không vui. Ta thiếu chút nữa bật cười: “Muội muội, muội làm sao vậy? Chẳng lẽ muội đây là không muốn tha thứ cho tỷ sao?”

Ta mang vẻ mặt vô tội, cầm lấy khăn tay lau khóe mắt của mình, mắt hơi híp lại. Sắc mặt Trần di nương trắng bệch, khóe môi run rẩy nửa ngày cũng nói không ra được lời nào..

công chúa Chính Đức có chút không vui, Hầu phủ cũng là hoàng tộc, sao có thể cư xử nhỏ mọn như vậy chứ?

"Trần di nương, ngươi không nói chuyện à?"

Công chúa Chính Đức ngồi đối diện với Trần di nương, nàng đưa tay vỗ nhẹ Trần di nương một cái. Đôi tay Trần di nương run rẩy, mang theo t.h.i t.h.ể khô nho nhỏ lắc lư trong hộp, lại bị công chúa Chính Đức vỗ bất ngờ, t.h.i t.h.ể thai nhi liền lật lại, vừa vặn để bàn tay nhỏ bé khô héo giơ lên, đối diện Trần di nương… như muốn được ôm.

Trần di nương không khỏi run rẩy: "Aaaa!"

Công chúa Chính Đức giật mình, còn tưởng rằng Trần di nương vì động tác của mình mà phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút không vui: "Trần di nương, ngươi đây là có ý gì? Bổn công chúa như vậy mà làm cho ngươi sợ hãi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-cung-dau-sang-trach-dau/phan-2.html.]

Công chúa Chính Đức từ trước đến nay là người tôn quý, cùng Trần di nương thân mật cũng là vì coi trọng tình nghĩa của nàng cùng Hạ Quân Khuynh, cảm thấy nàng ta cũng coi như là người thông minh biết thời biết thế. Nhưng không ngờ hôm nay nàng ta lại làm cho mình bẽ mặt như thế.

Sắc mặt Trần di nương trắng bệch, hai tay như đang sàng trấu, ta dịu dàng cười nói: “Công chúa, muội muội đây là đang cao hứng, người đừng để trong lòng.”

Sau đó ta ghé tới gần bên tai Trần di nương: "Muội muội, muội có thích lễ vật này không? “

Cũng không biết Trần di nương lấy đâu ra khí lực, thét chói tai một tiếng, sau đó vung tay ném hộp gấm xuống ao gần đó. Chẳng qua động tác của nàng ta quá mạnh, lật tung cả bàn đá, nước trà bánh ngọt rơi đầy đất không nói, còn thiếu chút nữa đập trúng Công chúa Chính Đức.

Công chúa Chính Đức lập tức nổi giận, nàng sống mấy chục năm, còn chưa có ai dám ở trước mặt nàng càn rỡ như thế. Tuy nhiên công chúa Chính Đức cũng không có tâm tư cùng Trần di nương so đo, bởi vì từ trên người Trần di nương tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.

6

Ta che miệng và mũi, hai mắt cay đến mức chảy nước mắt, không thể mở ra được. Giọng nói không tránh được có chút nghẹn ngào: "Muội muội, muội đây là đang làm gì vậy?"

Xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, Hạ Quân Khuynh muốn không biết cũng khó, Công chúa Chính Đức cành vàng lá ngọc, làm gì có nơi nào bị người ta va chạm như thế, tuy nhiên dù sao đây cũng là Hầu phủ, nàng cũng không tiện trực tiếp làm chủ.

Hạ Quân Khuynh không nỡ trách cứ Trần di nương, nhưng làm sao cũng phải cho công chúa Chính Đức một câu trả lời thỏa đáng chứ? Vẻ mặt Hạ Quân Khuynh hiện tại giống như ăn phải mười cân ớt nhưng không có cách nào nhổ ra được.

Nhìn hắn khó xử như vậy, ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ có thể làm bộ cúi đầu lau nước mắt, lấy khăn tay che mặt lại.

"Phu nhân, người đừng khóc, Hầu gia nhất định sẽ thay người làm chủ!" Xuân Tiếu bị cảm lạnh nghẹt mũi, âm thanh hơi lớn lên tiếng. Vốn trong phòng đang yên tĩnh, nàng vừa nói như vậy, mọi người đều có thể nghe được.

Công Chúa Chính Đức ngồi ở ghế chủ, tức giận giống như một con cóc lớn.

Trần di nương còn chưa kịp thay y phục, tóc tai bù xù quỳ rạp trên mặt đất, buổi sáng khi ra cửa, nàng ta vẫn còn rất bình thường chứ nào phải như vậy. Xem ra Công chúa Chính Đức thừa dịp hỗn loạn cũng hạ nhiều âm thủ.

Hạ Quân Khuynh đau lòng cho nàng ta không chịu nổi nhưng cũng không dám thể hiện quá rõ ràng, chủ yếu là vì trên người Trần di nương bốc mùi quá thối.

"Xuân Tiếu, đừng nói nhảm." Ta làm bộ làm tịch mắng Xuân Tiếu, sau đó hướng về phía Hạ Quân Khuynh nghiêng người phúc thân, "Hầu gia, kỳ thật việc này đều là do thiếp mà ra, nếu không phải do thiếp tặng lễ vật cho muội muội, muội muội cũng sẽ không... ah... đột nhiên phát điên, đều là do thiếp vô tình kích thích muội muội, lại còn liên lụy đến công chúa điện hạ, đều là do lỗi của thiếp..."

Ta thể hiện dáng vẻ chính thê hiền lương thục đức đầy khí phách. Kỳ thật Hạ Quân Khuynh có ý định đổ trách nhiệm cho ta, vừa để không phải trừng phạt Trần di nương vừa có thể ở đưa ra một công đạo chỗ công chúa Chính Đức.

Đối với việc này, chỉ cần có người đứng ra gánh vác trách nhiệm là được. Bao gồm cả công chúa Chính Đức, nàng chỉ là muốn Hạ Quân Khuynh cho nàng chút mặt mũi, để cho nàng xuôi được cơn tức này, không thì không ai cõng nổi đâu.

Nhưng ta lại không muốn như vậy. Trước khi đến đây, ta đã sai Xuân Tiếu tìm một nha hoàn nhanh miệng nhất trong Hầu phủ, sau đó trong lúc "vô tình" đem chuyện này truyền bá ra ngoài. Hơn nữa còn bỏ thêm một chút phân tích và phán đoán nông cạn của mình.

Dưới sự trợ giúp âm thầm của ta, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khắp ngoài Hầu phủ đều lan truyền tin tức Trần di nương bị bệnh điên.

Ngay cả Hầu lão phu nhân cũng muốn nổ tung rồi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...