Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 311

Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:22:24
Lượt xem: 1

"... Khỉ ở đâu ra vậy?" Diệp Sở Sở ưỡn bụng đi ra, liếc mắt đã thấy con khỉ trên hàng hóa, buồn bực nói: "Văn Thao, sao anh lại mua khỉ về?"

Triệu Văn Thao trông con khỉ nhỏ này, nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười.

Sao con khỉ này lại ở trên xe hắn chứ?

Nhưng đây không phải là do hắn mua, Triệu Văn Thao giải thích một lần với vợ mình.

Diệp Sở Sở nở nụ cười, trông con khỉ nhỏ nói: "Thật thông minh, anh giúp nó, nó biết anh là người tốt liền theo anh về. Nhưng sao nó mà nó làm được thế nhỉ?"

Triệu Văn Thao lắc đầu: "Anh cũng không biết sao nó chạy tới được, ban đầu trên cổ nó còn có sợi dây cơ mà."

Nhưng hắn biết chắc chắn là người đàn ông gầy như cây sào đó sẽ không cởi sợi dây đó ra, vậy thì chính là con khỉ nhỏ tự mình cởi. Nhưng nó đuổi kịp hắn từ lúc nào, còn lên được xe hắn nữa chứ?

Ban đầu con khỉ nhỏ ở trên hàng hóa quan sát một hồi, sau đó nhảy xuống xe.

"Chít chít!" Con khỉ nhỏ sát lại bên người Diệp Sở Sở.

Triệu Văn Thao nhanh chóng ngăn cản, chỉ vào nó: "Mày đừng tới đây đấy!" Hiện tại vợ hắn đang mang thai đấy, những động vật này lại có tính hoang dã. Nếu như xảy ra chuyện gì thì hắn tìm ai khóc lóc đây?

"Chít chít!" Khỉ nhỏ kêu hai tiếng, sau đó vươn bàn tay tới, phía trên là một cái kẹo.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Diệp Sở Sở ở phía sau Triệu Văn Thao nhìn thấy, con khỉ còn nhỏ nhưng cặp mắt đó lại hết sức linh tính. Mà lúc này Diệp Sở Sở đang mang thai lại là thời điểm mà tình thương của mẹ đang đong đầy, trong lòng cũng không nhịn được mà bủn rủn một trận, nói: "Văn Thao, anh đừng khẩn trương như vậy, nó đang cho em kẹo đấy."

Nói rồi đi tới cầm lấy cái kẹo của con khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ kêu chít một tiếng, dáng vẻ như thế rất vui vẻ.

Triệu Văn Thao cũng cười, nói: "Thằng nhóc này thành tinh rồi, còn biết lấy lòng nữ chủ nhân trong nhà nữa chứ."

"Văn Thao, anh dự định sắp xếp cho con khỉ này thế nào, giữ lại hay là đưa vào trong núi thế?" Diệp Sở Sở trông con khỉ nhỏ và nói.

Nuôi con khỉ cũng không hề gì, chỉ là Triệu Văn Thao sợ làm tổn thương đến vợ mình cho nên nói: "Trước hết để nó ở vài ngày dưỡng thương đi, đợi chữa khỏi vết thương sẽ đưa nó vào trong núi cho nó đi tìm đồng bạn."

Thực ra Diệp Sở Sở rất muốn giữ con khỉ nhỏ mới nhìn thôi đã thấy linh tính này. Bởi vì phần lớn thời gian Triệu Văn Thao đều phải ở bên ngoài, ở nhà một mình khó tránh khỏi hơi cô đơn nên muốn giữ lại làm bạn.

Nhưng cô sẽ không phản đối lời nói của Triệu Văn Thao, dù sao khỉ nhỏ là loài hoang dã, nếu trở về thiên nhiên thì dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/311.html.]

"Trong phòng còn có thuốc, bôi thuốc cho nó đi." Diệp Sở Sở nói.

Trên người con khỉ có rất nhiều vết thương, hơn nữa cũng không sạch sẽ lắm nên không chỉ cần bôi thuốc mà cũng cần tắm nữa.

Triệu Văn Thao đã cầm đồ dùng để rửa mặt, mang nó tới bờ sông tắm rửa một lần.

Khỉ nhỏ rất nghe lời, không hề phản kháng mà ngoan ngoãn mặc cho Triệu Văn Thao tắm cho nó. Chỉ là lúc hơi đau đớn mới nhe răng trợn mắt nhưng cũng không phải đối với Triệu Văn Thao.

Sau khi tắm xong, Triệu Văn Thao lại bôi thuốc rồi mới lên tiếng: "Được rồi, trở về đi, nhưng vợ tao đang mang thai, mày phải chú ý một chút, biết không? Không được đụng vào vợ tao, nếu không trong nhà sẽ không có chỗ cho mày đâu."

Lúc trở lại, Diệp Sở Sở đã chuẩn bị xong một bộ quần áo nhỏ rộng rãi.

Triệu Văn Thao cũng vui vẻ cười nói: "Vợ ơi, em còn chuẩn bị quần áo nữa cơ à?"

"Mặc vào cho nó đi." Diệp Sở Sở cười nói.

Triệu Văn Thao bèn mặc quần áo cho con khỉ. Dường như nó càng vui vẻ hơn nữa, sau khi mặc quần áo vào thì kêu lên với Triệu Văn Thao, lại kêu to với Diệp Sở Sở như thể đang nói, mọi người xem, bộ quần áo này của tôi có đẹp không?

"Khoan hãy nói, mặc quần áo vào, trông con khỉ nhỏ này ra dáng hơn rồi đấy." Triệu Văn Thao cười ha ha nói.

Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái, nói với con khỉ con: "Mày mặc như thế đẹp lắm."

Khỉ nhỏ như thể nghe hiểu được, vô cùng đẹp.

"Anh đạt cho nó cái tên đi." Diệp Sở Sở đối đãi giống như con mình vậy, vuốt đầu con khỉ nhỏ và nói.

Triệu Văn Thao nằm ở trên giường nhìn cả người vợ đều tản ra hào quang của mẹ, đẹp cực kỳ, cũng cảm thấy con khỉ nhỏ thuận mắt hơn rất nhiều.

"Gọi là Cải Thìa đi." Triệu Văn Thao thuận miệng nói, sau đó còn ngâm nga: "Cải thìa này, trong đất vàng này, hai ba tuổi, không có mẹ này..."

Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái: "Anh không ngại điềm xấu à?"

"Thế gọi là Phúc Đến, hoặc là Phú Quý?" Triệu Văn Thao cười khà khà nói.

"Vậy còn không bằng anh gọi là Phát Tài đấy." Diệp Sở Sở buồn cười nói.

"Được, nghe vợ hết, gọi là Phát Tài!" Triệu Văn Thao gật đầu nói.

Diệp Sở Sở không lý đến hắn nữa.

Loading...