Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 310

Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:22:13
Lượt xem: 0

Đi dạo một hồi ở cửa hàng, mua cho vợ mảnh vải sợi tổng hợp, một mảnh hoa nhí một mảnh màu bạc hà. Hắn cảm thấy vợ mà làm thành quần áo mặc thì nhất định rất đẹp.

Ra khỏi cửa hàng cũng đã sẩm tối.

Trời ngày hạ dài, thời gian còn sớm mà tiết nóng đã tiêu mất, đúng là thời điểm tốt để đi dạo phố, Triệu Văn Thao bèn đi dọc theo đường phố.

Suy cho cùng sẽ không giống với huyện thành, người đến người đi, các loại xe con chen chúc nhau rất náo nhiệt.

Ngày thường đến thành phố đều là tới vội mà đi cũng vội, không có thời gian đi ra ngoài thăm thú, hôm nay là thời điểm tốt hiếm có.

Đang nhìn đến hăng say thì cái sân rộng phía trước vang lên một hồi tiếng chiêng trống.

Triệu Văn Thao thấy một số người dừng chân quan sát nên cũng đến gần xem thử. Dù sao xem náo nhiệt cũng là điển hình đặc thù của thanh niên nông thôn như hắn.

Nhưng không ngờ tới lại là xiếc khỉ.

Một người đàn ông xấu xí gầy như cây sào, dắt một con khỉ con gầy nhỏ, gõ chiêng bảo khỉ con làm động tác lộn nhào.

"Không có tiền thì cho một tràng pháo tay, có tiền thì cho tiền, ra khỏi nhà không dễ dàng gì, xin các chú các bác các anh các chị chiếu cố nhiều hơn!" Người đàn ông gầy như cây sào điều khiển con khỉ bắt đầu bảo khỉ nhỏ nâng khay trà đòi tiền.

Chỉ là thời đại này mọi người mới ăn no bụng chưa được bao lâu, nào có tiền nhàn rỗi cho xiếc tạp kỹ?

Cho nên đại đa số người thấy đòi tiền thì xoay người đi mất.

Khỉ nhỏ quẹo một vòng cũng chỉ đòi được vài xu tiền, quả là ít đến đáng thương.

Triệu Văn Thao đứng bên ngoài, khỉ nhỏ bị nắm sợi dây trên cổ nên không với tới chỗ hắn bèn quẹo về.

Người đàn ông gầy như cây sào nhìn thấy con khỉ đòi được chút tiền như vậy, sắc mặt đương nhiên là khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/310.html.]

Nhưng cũng không dám phát tác đối với người khác, vì vậy đã trút giận lên trên người con khỉ con, quơ một cái roi nhỏ lên nhắm vào đầu mà đánh xuống, con khỉ nhỏ bị đánh kêu ầm lên.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Anh ta vừa đánh còn vừa mắng: "Đồ vô dụng, chỉ đòi được chút tiền như vậy thì nuôi mày làm gì? Ăn chùa uống chùa, đổ bỏ đi, đánh c.h.ế.t cho xong tội xong nợ!"

Triệu Văn Thao trông thấy con khỉ nhỏ kêu oe oe trốn chạy, không nhìn nổi hành vi hiện tại của người đàn ông gầy như cây sào kia nữa, tiến lên ngăn cản: "Anh làm gì thế? Không kiếm được tiền là do chính anh không có bản lĩnh. Anh đánh con khỉ làm gì?"

"Anh là ai chứ? Mắc mớ gì tới anh!" Người đàn ông gầy như cây sào liếc mắt nhìn hắn rồi định tiếp tục đánh.

Triệu Văn Thao đưa tay tóm lấy tay anh ta: "Anh không cần biết tôi là ai, anh đánh nó thì không được!"

Người đàn ông gầy như cây sào vừa muốn mở miệng mắng, nhưng nhìn mặt mày Triệu Văn Thao có vẻ mạnh mẽ, đây hiển nhiên không phải là người dễ trêu nên nhất thời sợ hãi nhưng giọng nói vẫn còn khá cứng rắn: "... Tôi đánh khỉ của tôi chứ có đánh khỉ của anh đâu!"

Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ nhỏ gầy lẻ loi của con khỉ nhỏ kia, còn hiện đầy vết thương, thấy tội nghiệp nên nói: "Anh không đánh khỉ của tôi, nhưng anh đang tạo nghiệp chướng, tôi chỉ nhìn thôi đã chướng mắt thì phải làm sao? Anh đánh nó như vậy, dọa trẻ con thì làm sao? Anh xem đi, trên đường có bao nhiêu trẻ con?"

Những người khác vây xem cũng nhao nhao mở miệng nói không thể ngược đãi khỉ nhỏ như vậy.

Người đàn ông gầy như cây sào có oán giận trong lòng nhưng kiêng kỵ Triệu Văn Thao, chỉ hàm hồ nói đã biết đã biết rồi đi thu dọn đồ đạc.

Triệu Văn Thao không nói cái gì nữa, xoay người đi mất.

Nào ngờ con khỉ nhỏ kia lại hướng về phía Triệu Văn Thao mà kêu. Triệu Văn Thao quay đầu nhìn nó, lấy ra hai cái kẹo từ trong túi ra ném cho con khỉ nhỏ kia.

Sau chuyện của con khỉ nhỏ, Triệu Văn Thao không tiếp tục đi dạo phố nữa mà lái xe quay trở lại một quán trọ nhỏ ở gần đó để trọ lại qua một đêm.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai liền lái xe về nhà, đến nhà thì cũng tầm chiều rồi. Triệu Văn Thao lái xe vào sân, gọi một tiếng: "Vợ ơi, anh về rồi này!"

"Chít chít!"

Đáp lại hắn lại không phải là ngôn ngữ của nhân loại.

Triệu Văn Thao nhìn lại liền thấy đầu của một con khỉ chui ra từ trong đống hàng hoá tạp nham trên xe của hắn!

Loading...