Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 258

Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:16:25
Lượt xem: 13

Diệp Minh Bắc kể lại đúng những gì đã nhìn thấy mấy ngày hôm nay ở thủ đô và chuyện về xưởng của Chu Mẫn, lại nói ra nỗi băn khoăn của mình.

"Anh ba, em thấy anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, anh thật sự có khả năng mà, khi chúng ta cùng kinh doanh đội xe thể thao, kỳ thật đều là anh quản lý cả, em chỉ phụ trách việc mua ra bán vào, còn anh đều quản lý ở bên cạnh mà, có gì phải lo lắng đâu? Anh cứ coi như đây giống với chúng ta kinh doanh trước kia là được!" Triệu Văn Thao an ủi: "Chẳng qua là mới tới một môi trường mới nên anh chưa thích ứng được thôi, chờ sau khi anh là quen được thì chẳng còn gì đáng lo nữa."

Triệu Văn Thao nói ra những lời thật lòng, khi hắn và Diệp Minh Bắc cùng nhau kinh doanh xe thể thao thì hắn phụ trách lựa hàng và bán hàng, còn tất cả những chuyện khác đều do Diệp Minh Bắc xử lý, chính bản thân Diệp Minh Bắc không tự ý thức được rằng năng lực quản lý của anh ta rất mạnh, tới khi Diệp Minh Bắc đi rồi thì Triệu Văn Thao mới nhận ra được điều này.

Có sự khích lệ của Triệu Văn Thao, lòng tin của Diệp Minh Bắc đã tăng lên nhiều, hơn nữa, với sự kiên nhẫn của Chu Mẫn thì sau một tuần anh ta đã có thể hoàn thành đơn đặt hàng một cách độc lập, chuyện này càng khiến anh ta tự tin hơn, mà Chu Mẫn cũng đã hoàn toàn không nhúng tay vào nữa rồi.

Cô không sợ Diệp Minh Bắc phạm sai lầm trong công việc, bởi vì chỉ có sai lầm thì mới có thể trưởng thành được.

Mà khi Diệp Minh Bắc thật sự độc lập đối mặt với công việc thì lòng tham vọng trong sự nghiệp của người đàn ông, tinh thần trách nhiệm và tài năng quản của anh ta đã được bộc lộ, vận hành của xưởng nhỏ cũng càng ngày càng tốt hơn, điều này đã khiến anh ta đi trên đường phố nhộn nhịp trong thành phố, cũng không có sự rụt rè như khi vừa mới đến, ngược lại còn có một loại cảm giác hăm hở, hình như thành phố lớn nhìn cũng không tệ lắm!

Mùa xuân về, vạn vật như được sống lại, cây liễu đ.â.m chồi, ánh nắng ngày xuân ở nông thôn vô cùng rực rỡ, tâm trạng của mọi người cũng rất tươi vui, đặc biệt là khi nhìn thấy từng cánh đồng đầy mạ non, tất cả đều là hy vọng.

Sáng sớm, cha Triệu đang dùng tay để đo chiều cao của cây mạ trong ruộng của Triệu Văn Thao, hài lòng đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới ruộng nhà người khác để đo đạc một chút, khẽ mỉm cười.

"Thằng nhóc thối này!" Sau đó lắc lắc đầu.

Lúc này có một trận rơi từ trong đập truyền tới, một đàn cừu như những đám mây trắng đang bay ra từ thảm có xanh, hai người chăn cừu một trước một sau đeo túi, vung roi và hét lên với đàn cừu.

Ông già chăn cừu phía sau nhìn thấy cha Triệu thì hét lên một tiếng: "Hoa màu thế nào rồi?"

Cha Triệu đi lên đập nước rồi đi bộ cùng ông ta: "Nhìn cũng không tệ, đó là đất của con trai nhỏ nhà tôi, cao hơn hẳn một đoạn so với những nhà khác!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/258.html.]

Trong giọng nói của cha Triệu lộ ra mấy phần khoe khoang.

Ông già chăn cừu cười nói: "Cái lão già Triệu nhà ông, cũng biết khen ngợi con nhỏ của ông quá nhỉ, thật là bất công!"

Mặc dù ông già chăn cừu là người bên ngoài thôn, nhưng đều quen biết tất cả mọi người.

"Aiz! Ông không biết đấy thôi, thằng nhóc kia chính là một đứa không biết điều, nếu không phải tôi nhìn thấy thì đất này không biết đã thành ra nông nỗi gì đâu! Nếu mà không bón phân hóa học thì mảnh đất này còn không phải đã hỏng rồi sao." Cha Triệu nói: "Bây giờ mới coi như tạm được, nhìn cũng không tệ."

Ông già chăn cừu nói: "Ông đó, cứ lo nghĩ bậy bạ thôi, còn cháu tự nó có phúc của con cháu, quan tâm nhiều như vậy làm gì, chẳng có tác dụng gì cả!"

Cha Triệu gật gật đầu: "Nói thì cứ nói như vậy, nhưng thật sự thì đâu có quản nổi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, sau đó ông già chăn cừu lùa cừu đi, cha Triệu thì đi sang ô đất tiếp theo để nhìn hoa màu.

Cỏ vừa được nhổ hết mà cây mạ đã cao lên trông thấy, ngoài cha Triệu ra thì ở đây cũng có mấy người khác đang xem xét, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Buổi trưa khi cha Triệu về đến nhà thì mẹ Triệu đang nhặt rau hẹ, vừa nhìn thấy ông ấy thì vẻ mặt tươi cười lên: "Bây giờ đã yên tâm chưa?"

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Cha Triệu cầm cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống, gật gật đầu: "Tôi đã đi xem tất cả lúa và ngô, thân cây cao hơn, cũng khỏe hơn những nhà khác."

"Đó là do bón phân hóa học mà." Mẹ Triệu nói: "Văn Thao cũng đã nói từ lâu rồi, phân nhà ta quá ít, căn bản là chẳng có tác dụng gì, nếu không bón phân hóa học thì chẳng thu hoạch được bao nhiêu lương thực cả, vậy mà ông còn không tin."

Cha Triệu cũng rất sĩ diện, mặc dù trong lòng đồng ý với mẹ Triệu, nhưng vẫn nói: "Bây giờ chưa đâu vào đâu cả, chờ đến mùa thu hoạch rồi nhìn xem, một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu, đến lúc đó phân bón hóa học có tác dụng hay không là biết ngay thôi."

Loading...