Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 243

Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:13:15
Lượt xem: 7

Triệu Văn Thao ở nhà ngủ đến mức choáng váng, không hề biết có người đang hỏi thăm về mình.

"Xin hỏi ruộng nương phía Nam Lương, dựa về đầu Tây là của nhà ai?"

"Ruộng nương phía Nam Lương, dựa về đầu Tây, là của nhà họ Triệu, anh hỏi cái này để làm gì?"

"Không có gì, khi đi đưa phân tôi đã giẫm lên đất nhà bọn họ, cả nhà họ đều rất tốt, bài nói xem in hằn hai vệt bánh xe thì dù thế nào cũng nên nói với người ta một tiếng chứ."

"Hóa ra là thế, nhà họ Triệu sống ở phía đó đó!" Người đó nhiệt tình chỉ chỉ.

"Cảm ơn nhé!" Người kia vội vàng đi tiếp.

Kết quả lại tìm được nhà của Triệu Văn Vũ.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Ruộng nương dựa về đầu Tây phía Nam Lương, vậy thì không phải nhà của tôi!" Triệu Văn Vũ nghe xong liền lắc đầu.

"Nhưng khi nãy có người bảo với tôi là đất của nhà họ Triệu mà." Người đó vừa nói vừa chăm chú quan sát Triệu Văn Vũ.

Triệu Văn Vũ cũng quan sát lại, thấy dáng vẻ người đó gầy gò, trên mặt có một vết sẹo do d.a.o gây ra, nhìn có vẻ càng tăng thêm vài phần hung dữ.

Diện mạo của người này, anh ta chắc chắn chưa từng nhìn thấy.

"Anh là ai vậy, sao lại nghe ngóng cái này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/243.html.]

Người đó vội vàng cười xòa: "Khi tôi đi đưa phân cho nhà họ hàng thì đã giẫm lên mảnh đất đó, cảm thấy rất không tốt nên muốn đến để xin lỗi."

Tốt như vậy sao? Triệu Văn Vũ không tin, đi đưa phân rồi giẫm lên đất nhà người khác là chuyện thường gặp, anh ta cũng chưa từng thấy ai dám đến xin lỗi, không bắt được thì đều sẽ không thừa nhận.

Nhưng vết sẹo trên mặt đối phương lại khiến anh ta hơi sợ nên nói: "Đó là đất của nhà họ Triệu chứ không phải đất của họ Triệu tôi, anh hỏi người khác đi."

Người đó cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói một câu cảm ơn rồi rời đi.

Triệu Văn Vũ càng cảm thấy nghi ngờ, anh ta biết mảnh đất đó là của Triệu Văn Thao, đều là cùng một nhà, anh ta và Triệu Văn Thao còn bằng tuổi, mấy ông già toàn đem bọn họ ra so sánh, bọn họ chia đất gì tất nhiên cũng sẽ lôi ra so sánh một trận.

Tên tiểu tử Triệu Văn Thao này lại làm cái gì rồi, để người khác nghe ngóng đến mức như vậy? Triệu Văn Vũ tò mò nên cũng ra ngoài nghe ngóng, phát hiện người đó vẫn đang hỏi thăm chủ nhân của mảnh đất đó, tất nhiên rất nhanh cũng biết được đó là mảnh đất của Triệu Văn Thao, sau đó anh ta đi về phía thôn Đông.

"Triệu Văn Thao? Biết chứ, lão Lục của nhà họ Triệu đây mà! Anh tìm hắn có việc gì à?" Người trong thôn rất hay buôn chuyện, không dễ gì mới nhìn thấy người lạ nên họ đều rất nhiệt tình hỏi han.

Người đó cũng kể lại câu chuyện, nhận lấy một điếu thuốc cho vào miệng hút, đầu tiên là giải thích tại sao bản thân lại tìm Triệu Văn Thao, lí do từ chối vẫn giống với lúc nói với Triệu Văn Vũ, sau đó nói bóng nói gió hỏi về việc Triệu Văn Thao có dễ nói chuyện không.

Người trong thôn hút điếu thuốc trong miệng, nhả ra làn khói thuốc một cách đầy hưởng thụ rồi nói: "Tên nhóc đó làm việc không đâu vào đâu cả, xe của anh nghiền lên đất của hắn, cho dù anh trộm đất của hắn đi thì hắn cũng chẳng biết!"

"Sao lại nói như vậy chứ?" Người đó tò mò hỏi.

"Nói cho anh biết, Triệu Tiểu Lục đó chơi bời lêu lổng, không chịu làm cái gì, đến san bằng bờ ruộng thôi còn phải thuê người kia kìa! Hắn thì hay rồi, chạy vào trong thành phố, khi về bị cha hắn mắng cho một trận nên vác xẻng đi rồi, bảo là đi san bằng bờ ruộng, kết quả anh nói xem hắn đi đâu?" Người trong thôn còn thừa nước đục thả câu.

"Hắn đã đi đâu?" Người đó nể mặt hỏi.

"Đến thôn Tây đánh bài! Còn chơi cả một đêm! Ai da, cái tên này ấy à, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Triệu rồi, mấy cậu con trai nhà họ Triệu đều là người kiếm sống, sao lại sinh ra một tên không làm nên trò trống gì thế này chứ!"

Loading...