Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 242

Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:12:43
Lượt xem: 12

Khi đến gần như đã phải xách đèn rồi, Triệu Văn Thao và Mã Tiểu Lục đã vay được mười hào, nói trước là nếu thắng sẽ tiếp tục chơi, nếu thua thì không chơi nữa. Hắn cảm thấy với vận may của mình thì dù có thua cũng không thua hết bao nhiêu, chơi đến tám chín giờ thì về nhà, không tới nơi này nữa!

Kết quả, mười hào này thua rồi lại thắng, thắng rồi lại thua, ít rồi lại nhiều, nhiều rồi lại ít, nơi chơi bằng tiền thì không có thời gian, bất tri bất giác đã đến hơn nửa đêm. Triệu Văn Thao hơi buồn ngủ rồi, đề nghị không chơi nữa, nhưng những người khác không cho, thắng tiền rồi lại muốn đi là không được.

Lúc này Triệu Văn Thao đã thắng được mười lăm hào, hắn trả lại cho Mã Tiểu Lục mười hào, chỉ dùng năm hào còn lại để chơi, trên miệng nói: "Nếu tôi thua hết năm hào này rồi thì không chơi nữa nhé."

"Được được!"

Mọi người đều đồng ý.

Mặc dù chơi bàn không lớn như chơi xì tố, nhưng cũng không nhỏ, năm hào rất nhanh đã biến thành mười hào, mười hào lại biến thành mười lăm hào, khi trời sắp sáng, hắn vậy mà lại thắng được hơn hai mươi hào!

Sau khi thua thêm một lần nữa, Triệu Văn Thao nói rằng dù thế nào cũng không chơi nữa, khi đi còn cho Mã Tiểu Lục một hào, một hào này cũng có của chủ nhà nữa.

Theo như thường lệ mà nói thì một hào không phải là ít, nhưng trên bàn tiền thì lại không nhiều, Mã Tiểu Lục cảm thấy có lẽ Triệu Văn Thao không thắng được bao nhiêu.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Đánh bài cả một đêm, mọi người đều có người thua người thắng, cuối cùng đều cảm thấy mệt nhoài, khi đó cụ thể Triệu Văn Thao đã thắng được bao nhiêu thì thực sự không có ai biết.

Buổi sáng trời vẫn còn rất lạnh, Triệu Văn Thao rụt cổ, vác xẻng trên vai rồi vội vàng về nhà. Trên đường về hắn gặp vài người lên núi kiếm củi, kiếm củi là một việc không thể thiết trong cuộc sống, thời cần có thời gian thì mọi người sẽ đi kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/242.html.]

Có người còn nhận ra Triệu Văn Thao nên chào hỏi một tiếng, Triệu Văn Thao cũng chào lại.

"Đây không phải là Triệu Văn Thao à? Sáng sớm như vậy cậu đi đâu thế?" Đối phương vừa kéo theo một xe củi vừa hỏi.

"Không có gì, he he, tôi đến nhà họ hàng ở thôn Tây thôi." Triệu Văn Thao trả lời ậm ờ rồi bước tiếp.

Khi về đến nhà thì Diệp Sở Sở còn chưa ngủ dậy, hắn gọi mở cửa, Triệu Văn Thao lấy một chậu nước nóng rửa qua loa một nửa, sau đó lấy tiền hào thắng được ở trong túi ra đưa cho vợ.

"Anh ngủ một lúc đã, ngủ dậy rồi hai chúng ta lại nói chuyện." Nói xong, hắn cởi áo khoác, nằm lên trên giường ngủ.

Diệp Sở Sở thấy sắc mặt của chồng không tốt thì vô cùng đau lòng. Cô đắp lại chăn cho chồng rồi mới sắp xếp lại chỗ tiền hào này, sau đó cực kì kinh ngạc, đánh bài vậy mà có thể thắng được hơn hai mươi hào.

Hôm qua vợ của lão tam Vương đến nói với cô rằng Triệu Văn Thao và Mã Tiểu Lục đi rồi, đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối nói Mã Tiểu Lục là một người như thế nào, cô cũng hiểu được chồng đi đâu rồi, đánh bài ấy mà.

Nhưng mà cô không hề lo lắng, giống như cô đã nói với bố mẹ chồng, cô tin tưởng chồng mình, chỉ là cảm thấy hơi kì quái, cô cũng chưa từng thấy chồng thích đánh bài bao giờ, hơn nữa trong túi chồng không có một đồng tiền nào, hắn đã quen với việc đưa túi tiền cho cô mỗi khi quay về, khi nào cần dùng lại bảo với cô, nếu vậy thì không có tiền làm sao chơi?

Nhưng vợ của lão tam Vương lại hiểu rất rõ, vay tiền thôi, trên sòng bạc thì vay tiền là chuyện thường xuyên xảy ra.

Cho dù nghe thấy những lời như thế này thì Diệp Sở Sở cũng không lo lắng, chỉ nhớ đến việc chồng còn chưa ăn cơm tối.

Nếu vợ của lão tam Vương biết được trong lòng của Diệp Sở Sở suy nghĩ như vậy thì ước chừng cô ta sẽ lại nói ra mấy lời như tội nghiệp cho cô vợ nhỏ cho xem.

Diệp Sở Sở cất gọn chỗ tiền, nhìn dáng vẻ ngủ say của chồng mình rồi bật cười, lắc lắc đầu, cái vận may này, thực sự là đánh bài thôi mà cũng có thể thắng được nhiều như vậy.

Loading...