Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trưởng Công Chúa Nàng Trăm Mị Ngàn Kiều - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:09:38
Lượt xem: 3,100

13

 

Ta bước xuống xe, Phí Giang Chiếu mặc bộ y phục của hạ nhân, vững vàng quỳ dưới đất.

 

Dù đã vào đêm, nhưng trước cửa phủ công chúa thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.

 

Mọi người đều quay đầu nhìn.

 

Ta đi đến trước mặt Phí Giang Chiếu, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

 

Hắn thật sự tự đưa mình đến sao?

 

‘‘Phí công tử, ta tưởng rằng ngày đó đã nói rõ ràng rồi chứ.”

 

‘‘Đúng vậy.”

 

Phí Giang Chiếu dùng đôi mắt mị hoặc nhìn ta: ‘‘Lần này ta đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhất tâm vào phủ làm nô.”

 

‘‘Công chúa điện hạ, xin ngài thương xót.”

 

Thật là một màn kịch quen thuộc.

 

Quả nhiên, Phí Giang Chiếu rất tàn nhẫn với chính mình.

 

Dù là làm diện thủ của ta hay nô lệ, hắn như đã đoán chắc ta sẽ trở thành bàn đạp để hắn tiến lên ngai vàng, lại lần nữa giả vờ tiếp cận ta.

 

Ta vuốt dải ngọc bên hông, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm.

 

Tạ Thức Ngôn tiến lên một bước, rút kiếm ra, đặt lên vai Phí Giang Chiếu.

 

Y biết ta ghét Phí Giang Chiếu đến mức nào.

 

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Tạ Thức Ngôn, lắc đầu.

 

Ta định giải quyết chuyện quan trọng trước, rồi mới xử lý hắn.

 

Nếu Phí Giang Chiếu đã muốn diễn, ta cũng sẵn lòng chơi cùng.

 

Ta cúi người xuống.

 

Lần này, ngón tay ta mơn trớn qua khóe mắt đầy phong tình của Phí Giang Chiếu.

 

‘‘Phí công tử lần này đến, bỏ nhà bỏ nghiệp, nguyện vì ta từ bỏ mọi thứ, ta rất cảm động.

 

‘‘A Cấu, đưa Phí công tử vào phủ.”

 

‘‘Ban phong diện thủ.”

 

14

 

Sau khi Phí Giang Chiếu vào phủ, ta như trở thành một người khác.

 

Không chỉ sắp xếp hắn ở căn phòng gần ta nhất, ta còn không tiếp bất cứ ai, mỗi ngày chỉ cùng hắn trò chuyện, uống rượu, thật là vui vẻ.

 

Tình cảnh này kéo dài mấy ngày liền.

 

Cho đến đêm trước sinh thần của ta, khi ta đang ngồi trước gương, Tạ Thức Ngôn tìm đến.

 

Hôm nay y dường như có gì đó khác lạ, trên người còn phảng phất mùi rượu.

 

“Ngươi uống rượu à?” Ta nhíu mày hỏi.

 

Y chỉ nhìn ta chăm chú.

 

“Hôm yến tiệc trong cung, rõ ràng điện hạ rất chán ghét Phí Giang Chiếu.”

 

“Hắn vô tài vô năng, không giống bất kỳ ai trong phủ công chúa của ngài… Mấy ngày trước, sao ngài lại thu nạp hắn?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta không thể giải thích với y, chỉ có thể nói dối: “Phí Giang Chiếu trông cũng không tệ, miễn cưỡng coi như là một bình hoa, đặt trong phủ để làm đẹp mắt.”

 

Giọng nói của Tạ Thức Ngôn càng lúc càng lạnh.

 

“Điện hạ, ngài đã bốn ngày liền không ra khỏi phủ, suốt ngày từ chối mọi người trong phủ, chỉ ở cùng hắn.”

 

Trên mặt y lướt qua một thoáng biểu cảm phức tạp đáng ngờ.

 

Ta thấy khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-cong-chua-nang-tram-mi-ngan-kieu/phan-8.html.]

 

Hôm nay Tạ Thức Ngôn lại kỳ lạ đến thế này.

 

“Những ngày này, Phí công tử trong mắt người khác trong phủ luôn tự coi mình là phò mã, hành xử kiêu ngạo.”

 

“Chuyện này tuy là việc nội bộ của công chúa, nhưng thần cảm thấy, không ổn.”

 

Ta hiểu rồi.

 

Hóa ra là y đến để cáo trạng.

 

“Ta thích hắn, cho hắn chút đặc quyền, dường như cũng không có gì sai.”

 

“Thích.”

 

Tạ Thức Ngôn nhẹ nhàng lặp lại từ này, cười lạnh nói: “Khi nào thì điện hạ cũng từng nói những lời tương tự với ta.”

 

“Không ngờ rằng, tình cảm của điện hạ có thể chia thành nhiều phần như vậy.”

 

Lời này sao nghe có chút kỳ lạ?

 

Ta quay lại, nhìn kỹ y.

 

Gương mặt đẹp như ngọc bỗng ửng hồng, Tạ Thức Ngôn thật không phải là người giỏi uống rượu.

 

Y dường như nhận ra mình lỡ lời, liền quay mặt đi.

 

“Thần chỉ là nhắc nhở ngài mà thôi.”

 

“Không phải người trong tộc, lòng dạ ắt sẽ khác.”

 

“Hơn nữa, Bùi gia nắm giữ quyền lực lớn, điện hạ nên cẩn trọng.”

 

Ta đi vòng quanh Tạ Thức Ngôn một vòng, cuối cùng nhón chân lên, ngửi thử, quả thật mùi rượu nồng nặc.

 

“Tạ Thức Ngôn, ngươi uống rượu hay là ghen đây?”

 

Ta bất ngờ nói ra câu này, Tạ Thức Ngôn vẫn đứng im.

 

Y hạ mi mắt, cố tình che giấu mọi cảm xúc.

 

“Thần không hiểu lời điện hạ nói.”

 

Ta tiến lại gần y, tiếp tục hỏi: “Ngươi nói xem, cô gái trong giấc mơ của ngươi, nếu biết ngươi có tình ý với ta, liệu nàng có khóc không?”

 

Dưới sự truy hỏi từng bước của ta, Tạ Thức Ngôn trông có vẻ lúng túng.

 

Y nắm chặt cổ tay ta, toàn thân toát lên khí chất nguy hiểm.

 

Mặt y hơi ửng đỏ, không biết là vì say rượu hay vì lý do khác.

 

‘‘Điện hạ nếu không có ý, cũng không cần đùa giỡn ta như vậy!”

 

Giọng y mang theo chút tức giận.

 

Ta ghé sát tai y, nhẹ nhàng ôm lấy eo y.

 

‘‘Ta từng là một kẻ nhỏ nhen, tửu lượng cũng kém như ngươi bây giờ. Có lần, ta say rượu, nhân cơ hội ép buộc một người, còn nói với y, không được thích người khác.”

 

‘‘Khi đó y đã hứa với ta, nhưng ta lại nuốt lời.”

 

Tạ Thức Ngôn bất ngờ ngẩng đầu lên.

 

‘‘Sau đó ta c.h.ế.t ở chợ, mới biết mọi chuyện bỏ lỡ... vốn dĩ là có người gây ra.”

 

‘‘Còn ta, Tiêu Vũ, từ đầu đến cuối, chỉ thích mỗi một người.”

 

Y, người luôn lạnh lùng, cuối cùng biểu cảm cũng có chút biến đổi.

 

‘‘A Vũ?”

 

Tạ Thức Ngôn mấp máy môi, nhưng càng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.

 

Ta hít sâu một hơi, kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt.

 

‘‘Ngươi nói ngươi không tin vào tiền kiếp, nhưng người mà ngươi hai lần gặp đều là ta.”

 

‘‘Tạ Thức Ngôn, xin lỗi ngươi.”

Loading...