Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trưởng Công Chúa Nàng Trăm Mị Ngàn Kiều - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:09:00
Lượt xem: 2,428

11

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trên đường trở về, ta im lặng lạ thường.

 

‘‘Điện hạ?”

 

Tạ Thức Ngôn đang luận về ý tưởng của y đối với bức họa, thấy ta tâm trí lơ đãng, liền dừng lời.

 

Ta chống cằm, buồn chán nhìn y.

 

Y ngẩn ra: ‘‘Điện hạ có chỗ nào không khỏe?”

 

Không hiểu sao, ta có chút không vui.

 

Người này mỗi lời một câu ‘‘điện hạ”, thật là chói tai.

 

‘‘Sau này khi riêng tư, không cần phải quy củ như vậy, thần với điện hạ gì chứ, ngươi gọi ta... A Vũ.”

 

Lông mày Tạ Thức Ngôn khẽ nhíu: ‘‘Điều này không hợp lý.”

 

Biết ngay y sẽ lấy điều này ra nói.

 

Ta khoanh tay, lạnh lùng liếc nhìn y.

 

‘‘Tại phủ công chúa, ta chính là lý. Ngươi nghe ta, đó mới là quy củ.”

 

‘‘Hôm nay ngươi phải gọi một tiếng.”

 

Tạ Thức Ngôn nghẹn một lúc lâu, khó khăn thốt ra một câu ‘‘A Vũ điện hạ”.

 

Ta vô cùng thỏa mãn, lại hỏi:

 

‘‘Tạ Thức Ngôn, bình thường ngươi gọi người trong lòng của ngươi là gì?”

 

Dù biết câu hỏi này có thể tự làm mình đau, ta vẫn không kìm được muốn hỏi.

 

Tạ Thức Ngôn im lặng.

 

‘‘Ta chưa từng gọi nàng ấy.”

 

Trong lòng cuối cùng cũng có chút thoải mái.

 

Ta tiếp tục châm chọc: ‘‘Không biết Tạ đại nhân giữ lễ biết điều của chúng ta đã từng nghe qua câu nói này của dân gian chưa—nam nhân không xấu, nữ tử không yêu, ngươi cứ mãi giữ quy tắc như vậy, nữ nhân chỉ cảm thấy ngươi nhạt nhẽo thôi.”

 

‘‘Ngươi nếu chỉ lạnh lùng gọi nàng bằng tên, nàng tất nhiên sẽ không để ý đến ngươi.”

 

Ngay giây tiếp theo, lời của Tạ Thức Ngôn thực sự khiến ta bất ngờ.

 

‘‘Nhưng nàng không bao giờ chịu gặp ta, ta biết gọi nàng thế nào.”

 

‘‘Ngươi nói gì?” Ta mở to mắt một chút.

 

‘‘Ngày đó trong cung yến, ngươi rõ ràng nói là…”

 

‘‘Lúc mười sáu tuổi, ta vô tình rơi xuống nước, hôn mê nhiều ngày. Khi tỉnh lại, thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.”

 

Tạ Thức Ngôn buông tay xuống hai bên, kể về một chuyện cũ.

 

‘‘Ta còn thường mơ thấy một nữ tử, không nhìn rõ mặt, cũng không biết họ tên là gì. Chỉ nhớ mơ hồ rằng, nàng ấy nhỏ nhen và thích khóc, luôn làm ầm không cho ta thích người khác.”

 

‘‘Giấc mơ quá chân thật, mỗi lần tỉnh dậy, n.g.ự.c ta luôn đau như bị xé ra, giống như… đã trải qua cuộc đời đó.

 

‘‘Có một thời gian dài, ta không phân biệt được nàng ấy thực sự tồn tại trong cuộc đời ta… hay chỉ tồn tại trong giấc mơ của ta.”

 

‘‘Thế sau đó thì sao?” Ta khẽ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-cong-chua-nang-tram-mi-ngan-kieu/phan-7.html.]

 

‘‘Sau đó… ta tận mắt nhìn thấy nàng c.h.ế.t trong vòng tay ta, mà ta lại như một kẻ vô dụng, không làm được gì.”

 

Giọng Tạ Thức Ngôn dần trầm xuống.

 

‘‘Hình ảnh đó ám ảnh ta suốt. Ta tìm khắp Thượng Kinh những cao tăng đại sư, câu trả lời nhận được cũng chỉ có bốn chữ.”

 

Ta vô thức hỏi: ‘‘Bốn chữ gì?”

 

‘‘Nợ cũ kiếp trước.”

 

Hắn nhíu mày, ‘‘Dù ta chưa bao giờ tin vào chuyện kiếp trước, nhưng ta luôn nhớ đến nàng ấy.”

 

‘‘Ta chưa từng yêu ai, chỉ đối với nàng ấy có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.”

 

‘‘Nếu ta thực sự nợ nàng, kiếp này, xem như ta đang trả nợ.”

 

Tim ta đập nhanh hơn.

 

Tạ Thức Ngôn nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.

 

‘‘Vậy nên, ngươi vì nàng mà bắt đầu học võ?”

 

‘‘Ừm.”

 

‘‘Cảm giác đôi tay trống rỗng, không thể bảo vệ người mình yêu, ta không muốn trải qua lần thứ hai.”

 

Tạ Thức Ngôn đột nhiên nhìn ta.

 

‘‘Nói về chuyện này, người khác luôn thấy ta hoang đường.”

 

‘‘Người nếu không tin, cũng có thể như họ, xem như một trò cười.”

 

‘‘Ta tin ngươi.”

 

Ta nén cảm xúc, cẩn thận thăm dò, càng ngày càng gần đáp án đó.

 

‘‘Nàng c.h.ế.t thế nào?”

 

‘‘Lột da sống.”

 

Khoảnh khắc này, ta cuối cùng có thể xác định, người trong mơ của Tạ Thức Ngôn chính là ta.

 

Ta tuy không biết vì sao y lại cảm nhận mọi thứ qua giấc mơ, nhưng ta vẫn cảm thấy vừa sợ hãi vừa vui mừng.

 

Sợ hãi là vì ta không biết khi Tạ Thức Ngôn nhớ lại mọi chuyện, y sẽ có phản ứng gì.

 

Vui mừng là vì hóa ra y không hoàn toàn quên ta.

 

‘‘Tạ Thức Ngôn, nếu một ngày nào đó... ngươi gặp lại nàng ấy thì sao?”

 

Y nhìn ta đăm đăm, trong mắt có những cảm xúc khó phân biệt.

 

12

 

Ngay khi ta định mở miệng, xe diễm trạch đột ngột dừng lại.

 

Ta suýt chút nữa ngã khỏi giường, tiếng ngựa hí vang khắp đêm đen.

 

‘‘Điện hạ! Là Phí công tử!” A Cấu kêu lên kinh hãi.

 

Ta cố giữ thăng bằng cơ thể.

 

Hôm nay thật là náo nhiệt.

 

Cả những người nên đến và không nên đến, đều đã tụ hội tại đây.

Loading...