Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trùng sinh về trước ngày thi đại học - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:51:28
Lượt xem: 26

9

 

Chuyến bay của chú và dì bị hoãn lại, thứ đợi được không phải là kết quả thi đại học mà lại là thông báo về cái ch/ết của anh.

 

Thân thể Phương Dã vẫn còn ấm nóng được đẩy ra ngoài, phủ một tấm vải trắng.

Dì khóc ngất đi, ngã vào vòng tay chú.

 

Tôi đứng dậy, vết thương trên eo lại rách ra, Từ Nam nhanh chóng đỡ tôi.

 

Sau khi cơn đau qua đi, tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm lại.

"Cô Lâm? Cô Lâm?!"

 

Tôi đột nhiên tỉnh dậy, một tia sáng mặt trời chiếu thẳng vào người tôi.

 

Bên ngoài trời đã sáng, tôi thực sự đã ngủ quên trong lớp cả đêm.

 

Ở trường học.

 

Bảo vệ xác nhận là tôi, nhanh chóng mở cửa lớp: "Cô Lâm, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, sao cô lại ngủ quên ở đây?"

 

Tôi lắc đầu: “Tôi ngủ quên, thật ngại quá.”

 

Chỉ là một giấc mơ thôi sao?

 

Trùng sinh cái gì chứ, chắc chỉ là tôi tự mình tưởng tượng ra thôi.

 

Tôi được bảo vệ đưa ra đến tận cổng trường nhưng vẫn còn mơ màng.

 

Không biết vì sao, tôi lái xe đến nhà Phương Dã.

Lúc này mới bảy giờ sáng, trong khu người qua lại rất ít.

 

Tôi choáng váng khi nghe thấy ai đó gõ vào cửa kính xe.

 

Là chú Phương.

 

Chú kéo tôi lên lầu ăn sáng, tôi thực sự không thể trốn được nữa.

 

Dì Phương đã già đi rất nhiều, Phương Dã là đứa con duy nhất của hai người, nỗi đau mất con còn lớn hơn nỗi đau mất đi người mình yêu.

 

Sau khi nghỉ hưu sớm, cả hai quay về Bắc Thành.

 

Những năm qua, tôi chưa từng dám đối mặt với chú dì.

 

Cái ch/ết của Phương Dã, tôi không thoát được trách nhiệm.

 

Nếu không phải tôi hèn nhát, nhiều lần nhẫn nhịn Lưu Nguyên, Phương Dã sao có thể ra đi ở cái tuổi 18 còn trẻ như thế được.

 

"Sanh Sanh, ăn cái này đi."

 

Dì Phương đưa cho tôi một chiếc bánh bao, cổ họng tôi như bị thứ gì đó bóp nghẹt, nên tôi chỉ có thể gật đầu.

 

Ăn cơm xong, tôi nói chuyện với hai người một lúc, đang định nói lời tạm biệt thì dì Phương ngăn tôi lại.

 

Dì dẫn tôi vào phòng Phương Dã, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

 

"Năm đó Tiểu Dã đột ngột qua đời, dì với chú chỉ muốn tránh xa nơi đau buồn này. Năm nay trở về Bắc Thành, dọn dẹp phòng của thắng bé, dì mới phát hiện ra cái này."Con mở ra xem đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-sinh-ve-truoc-ngay-thi-dai-hoc/chuong-8.html.]

Dì nhìn tôi trìu mến rồi mở hộp ra, bên trong là một chồng ảnh nhỏ.

 

Nhân vật chính ở giữa, không có gì bất ngờ, chính là tôi.

Đằng sau mỗi tấm ảnh, Phương Dã đều chú thích lại.

 

[Bức ảnh đầu tiên được chụp bằng máy ảnh mới là cảnh cậu ấy đang ăn kẹo hồ lô, haha, dễ thương quá.]

 

[Cả đám chúng tôi đi leo núi, Từ Nam ngu ngốc như vậy, bị ngã rồi, nhờ tôi cõng, may là A Sanh không bị làm sao. Hihi! Cậu ấy đi nhanh hơn hai người chúng tôi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu hãnh này mà xem!]

 

[Đưa cậu ấy đi chơi với con ch.ó cỏ của chú bảo vệ, cậu ấy nhát gan quá, bị chó nhỏ đuổi theo, buồn cười quá!.]

 

[Voãi, không uổng công tôi ở trong nhà kính mệt muốn xỉu, những bông hoa nhài này cậu ấy rất thích, xứng đáng!.]

 

[Biển lớn ơi biển lớn, cô gái tôi thích không vui, xin hãy đem hết phiền muộn của cô ấy đi.]

 

[Sao cậu ấy ngủ gật trên bàn mà cũng đẹp thế nhỉ?]

 

 

Cuối cùng là dòng chữ anh khắc trên bàn - [Phương Dã tôi thực sự rất thích Lâm Hiểu Sanh!]

 

Đằng sau bức ảnh, có một dòng chữ vì mạnh mẽ vừa mềm mại:

 

[Lâm Hiểu Sanh, chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, để anh làm bạn trai của em nhé!]

 

 

Chú Phương đưa tôi xuống lầu, trước khi rời đi còn xoa đầu tôi: “Sanh Sanh, chuyện A Dã xảy ra chỉ là ngoài ý muốn. Con đừng tự nhốt mình trong quá khứ nữa.’’

 

yyalyw

“Còn nữa, gần đây trời mưa nhiều, con nhớ chú ý hơn vết sẹo trên lưng đó.”

 

Vết sẹo?

 

Vết sẹo?!

 

Tôi nhanh chóng sờ vào phía sau eo, quả nhiên có một chỗ phình ra.

 

Sau khi chú Phương lên lầu, tôi cố bình tĩnh lại.

 

Nếu đêm qua là một giấc mơ thì lẽ ra Phương Dã đã ch/ết trong con hẻm đó, còn tôi thì không hề hấn gì.

 

Nhưng bây giờ trên eo tôi lại có một vết sẹo, nơi bị Lưu Nguyên đ.â.m nhẹ ở cổng trường cấp hai năm đó.

 

Vết sẹo này chứng thực, tôi thực sự trùng sinh rồi!!

 

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm gọi Từ Nam.

 

Đầu bên kia truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông: “Chị Sanh?”

 

"Từ Nam?! Phương Dã bị đ/âm trước mắt tôi đúng không?"

 

Từ Nam: "...Đúng vậy…. Sao thế? Cậu không sao chứ?"

 

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, tôi thở phào nhẹ nhõm, những giọt nước mắt đọng lại bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Phương Dã, Phương Dã của tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách cứu anh.

Loading...